Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 266 - Chương 266. Cố Đại Giang Gần Về Nhà Lo Lắng Không Yên.

Chương 266. Cố Đại Giang Gần Về Nhà Lo Lắng Không Yên. Chương 266. Cố Đại Giang Gần Về Nhà Lo Lắng Không Yên.

Chương 266: Cố Đại Giang Gần Về Nhà Lo Lắng Không Yên.

Sắc mặt Cố Đại Giang rất thối, còn hồn nhiên không phát hiện mình vừa rồi nói cái gì.

Còn đang đầy căm phẫn thì thầm: "Cái người tên là Thiệu Thanh Viễn kia, nhất định không phải là người tốt lành gì.”

Cố Vân Đông cảm thấy vẫn nên để cho cha giảm xóc trước một chút, lúc này chắc chắn cô nói nhiều sai nhiều. Cô càng che chở Thiệu Thanh Viễn, cha càng tức giận.

Vì thế cô ngoan ngoãn không lên tiếng, nghiêng tai nghe Cố Đại Giang lẩm bẩm, mắng Thiệu Thanh Viễn đến máu chó đầy đầu.

Cố Đại Giang thấy bộ dạng này của cô, nói vài câu ngược lại ngừng lại.

Chỉ là vẫn hừ hừ, vẻ mặt khó chịu.

Cuối cùng lại hỏi cô: "Ngoại trừ chuyện này ra, còn có chuyện gì khác muốn nói cho cha biết không?”

Cố Vân Đông lập tức lắc đầu, ngoại trừ chuyện làm cho Cố gia nửa chết nửa sống ra, hẳn là không có.

Lúc này Cố Đại Giang mới thoáng hài lòng, chỉ là lộ trình kế tiếp, thỉnh thoảng ông lại kéo Thiệu Thanh Viễn ra phê bình một trận.

Cố Vân Đông bị ông làm cho dở khóc dở cười, có phải người làm cha đều như vậy không? Mẹ cô rất thích Thiệu Thanh Viễn đấy.

Đương nhiên, lời này cô càng không dám nói với Cố Đại Giang.

Vài ngày sau, xe ngựa rốt cuộc đã đi qua phủ Tuyên Hòa, đến huyện Phượng Khai.

Đến nơi quen thuộc, cả người Cố Vân Đông đều thả lỏng xuống.

Cô nhìn Cố Đại Giang, cha ngược lại rất trầm mặc, có chút đứng ngồi không yên.

"Cha, cha không thoải mái sao?"

"Không có." Cố Đại Giang ho nhẹ một tiếng, vội vàng lắc đầu.

Ông chỉ là, có một chút khẩn trương. Phải, khẩn trương.

Sau khi vào huyện thành, Cố Đại Giang hỏi mượn Cố Vân Đông một cái gương đồng, đây là cái cô đặt ở trên xe ngựa.

Lúc Cố Đại Giang lần đầu tiên nhìn thấy, còn nghĩ Vân Đông nhà bọn họ đã trưởng thành, biết điệu rồi.

Không nghĩ tới hiện giờ mình cũng dùng tới.

Cầm gương, Cố Đại Giang tử cẩn thận soi, hỏi con gái: "Con thấy sắc mặt cha có kém quá không? Có phải hơi tiều tiều không, có quầng thâm không? Nhìn có vẻ già đi, mẹ con thấy không nhận ra cha thì làm sao bây giờ?”

Cô nghiêm trang nhìn Cố Đại Giang vài lần, rất nghiêm túc gật đầu: "Không có, cha rất đẹp trai, tuấn lãng, giống như công tử, mẹ thấy nhất định vừa nhìn đã nhận ra."

“Phải không?"

Cố Vân Đông dùng sức gật đầu.

Cố Đại Giang lại cẩn thận soi, lúc này mới lo lắng trả lại gương đồng.

Cố Vân Đông trấn an, dời đi lực chú ý của ông ấy: "Cha, cha thoải mái một chút. Cha có muốn nhìn huyện thành không? Sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến đây, cha làm quen một chút?”

Cố Đại Giang cảm thấy cũng đúng, vén rèm xe ra nhìn bên ngoài, còn thuận tiện dặn dò Tiết Vinh đánh xe: "Ngươi đi chậm một chút, thuận tiện cũng nhìn huyện thành này, về sau đừng đi sai."

Cố Vân Đông: “…”

Đại khái chỉ có Đồng Thủy Đào hưng trí bừng bừng, cảm giác trở lại địa bàn của mình, hưng phấn giới thiệu cảnh sắc ven đường cho bọn họ.

Dần dần, xe ngựa tới gần Cố ký.

Thấy tấm biển lớn như vậy ở cửa, giọng của Đồng Thủy Đào cũng không nhịn được mà nâng cao, rất tự hào mở miệng: "Đây là cửa hàng nhà chúng ta, nhìn kìa, Cố ký.”

“Cửa hàng của chúng ta?” Cố Đại Giang mở to hai mắt, vội vàng nói với Tiết Vinh phía trước: "Dừng xe, ta đi xem trước.”

Tiết Vinh mạnh mẽ giữ chặt dây cương, Cố Đại Giang vén rèm cửa xe lên, không nói hai lời liền đi xuống.

Cố Vân Đông vuốt trán, cha nàng đây là... về gần đến nhà thì bắt đầu lo lắng, khẩn trương rồi hả?

Lắc đầu, cô cũng chỉ có thể đi theo xuống xe ngựa.

Chỉ là vừa đến gần Cố ký, bỗng nhiên bước chân dừng lại.

Cố Vân Đông híp mắt nhìn về phía cửa hàng cách vách.

Ở đây, sao lại có thêm một cửa hàng thuốc? Không phải trước đây bán đồ ăn vặt sao?

Cô không nhịn được mà nhìn thêm hai lần, Bên kia Cố Đại Giang đã sải bước đi vào Cố ký.

Thung Tử đang siêng năng lau bàn, đầu đầy mồ hôi cũng mặc kệ.

Cô chủ nói, làm ăn mua bán, quan trọng nhất chính là phải sạch sẽ gọn gàng. Hắn phải cố gắng cố gắng nhiều hơn nữa, nhanh chóng tạo ra thành tích tốt, nói không chừng có thể lên làm chưởng quỹ, đạt được đỉnh cao của cuộc sống.

Tiếng bước chân Cố Đại Giang tiến vào vang lên, Thung Tử mạnh mẽ quay đầu lại, lúc này nghênh đón.

"Vị khách quan này, muốn mua gì? Trong cửa hàng này của chúng ta có đường trắng cao cấp nhất, đây chính là một nhà duy nhất của huyện Phượng Khai. Còn có trái cây khô, mứt trái cây đóng hộp, ngài nhìn xem, cũng không đắt, người nào ăn cũng nói ngon.”

Thung Tử thấy ông vào cửa còn tò mò đánh giá cửa hàng, đã biết đây là lần đầu tiên ông tới. Lúc này liền bắt đầu kích động mà giới thiệu, mong sẽ có một đơn hàng lớn, dù sao đối phương nhìn cũng rất có tiền phải không?

Cố Đại Giang còn chưa kịp mở miệng, phía sau Cố Vân Đông đã tiến vào.

Thung Tử nhìn thấy cô, lúc này mở to hai mắt, kích động đi về phía trước vài bước: "Cô, cô chủ, cô nương đã trở lại?"

Hắn nói xong, vội vàng gọi ra phía sau: "Chưởng quầy, cô chủ chúng ta đã trở về.”

Trịnh Cương đang ở phía sau lấy đồ, nghe thấy tiếng hô vội vàng chạy ra, trên người còn đổ đầy mồ hôi.

Nhìn thấy Cố Vân Đông tới, vội vàng lau tay: "Cô chủ đã trở về, lần này ra ngoài vất vả rồi, mau, mau ngồi, ta đi rót trà.”

Nói xong kích động chạy đi bận rộn, nụ cười trên mặt vừa nhìn đã biết rất hưng phấn vui sướng.

Thung Tử đã lau xong ghế.

Cố Vân Đông đỡ Cố Đại Giang đi về phía bên kia, giới thiệu: "Đây là cha ta, Cố Đại Giang.”

Thung Tử sửng sốt, khiếp sợ mở miệng: "Cô chủ tìm được người rồi sao?"

“Đúng vật."

Thung Tử vội vàng cúi đầu với Cố Đại Giang: "Xin chào ông chủ già, ta là Thung Tử.”

Cố Đại Giang tự nhận mình còn rất trẻ tuổi nho nhã, khóe miệng không nhịn được mà hung hăng co rút.

Trịnh Cương vỗ mạnh đầu hắn một cái: "Gọi lung tung cái gì vậy?" Ông cung kính mở miệng: " Lão gia. “

Cố Vân Đông muốn cười, Cố Đại Giang đã tò mò bắt đầu đánh giá cửa hàng.

Ông đi nhìn đường trắng một chút, lúc trước Cố Vân Đông cho ông ăn qua, còn ngâm nước đường, cầm cháo, có thể dùng để làm những món ăn ngon khác nhau.

Bây giờ nhìn lại những hạt đường hoa trắng này, Cố Đại Giang vẫn cảm thấy có chút khó tin.

Đây lại là Vân Đông chế tạo ra, đây là phát minh vĩ đại cỡ nào, con gái nhà ông quả nhiên thông minh có năng lực.

Tự hào! Tự hào!

Sống lưng Cố Đại Giang càng thêm thẳng, rồi lại nhìn lon, trái cây sấy khô, Thung Tử rất ân cần đi theo bên cạnh giới thiệu, còn cầm cho ông ăn thử.

Trịnh Cương thì đem sổ sách đưa cho Cố Vân Đông: "Cô chủ, đây là sổ sách mấy tháng nay, cô xem một chút.”

Cố Vân Đông nhận sổ sách, lại không mở ra, ngược lại đưa cho Cố Đại Giang đang đi tới.

"Cha, trước kia cha là tiên sinh phòng kế toán, sổ sách này cha hãy xem một chút."

"Để ta xem."

Cố Đại Giang hứng thú, ông đã lâu không chạm tới sổ sách, lúc này cầm sổ sách nhà mình, còn cảm giác như đang nằm mơ.

Thung Tử bưng ghế cho ông, Cố Đại Giang ngồi xuống, liền lật ra.

Nhưng mà, ông vừa mới mở trang đầu tiên, đồng tử liền mạnh mẽ mở rộng, hung hăng hít một hơi lạnh.

Bình Luận (0)
Comment