Chương 267: Tiệm Bán Thuốc Bên Cạnh.
Ông không nhịn được mà dụi dụi mắt, lại nhìn thêm một lần nữa.
Không thay đổi, vậy ông không nhìn nhầm hả?
Nhưng mà...
Cố Đại Giang ngẩng đầu, sững sờ nhìn Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông vẻ mặt khó hiểu, tầm mắt cũng rơi vào đống sổ sách: "Cha, có vấn đề gì sao?”
Trịnh Cương ở một bên cũng có chút khẩn trương? Có vấn đề gì với sổ sách à?
Không đến mức đó chứ, sổ sách này chính là hắn tự mình ghi nhớ, mỗi một khoản đều rõ ràng, ra vào hàng cũng rõ ràng, mỗi buổi tối trước khi đóng cửa, hắn còn đối chiếu lại một lần nữa, rất là cẩn thận.
Cố Đại Giang chỉ chỉ con số trên sổ sách:"Cửa hàng này, ngày đầu tiên khai trương, đã kiếm được, kiếm được chín trăm lượng à??”
"Đúng vậy."
Cả người Cố Đại Giang đã có chút bay bay, là ông chưa từng thấy qua thế giới của những người có tiền sao?
Một huyện thành nhỏ, một cửa hàng nhỏ, một ngày lại kiếm được chín trăm lượng?
Hay là nói, huyện Phượng Khai này và huyện Giang Dụ nghèo bên kia chênh lệch lớn như vậy, lớn đến mức làm cho ông cho rằng mấy năm trước mình làm tiên sinh kế toán là giả.
Cuối cùng Cố Vân Đông cũng nhìn ra ý tứ của ông, không khỏi bật cười: "Cha, đây là ngày đầu tiên, cha cũng biết là ngày đầu tiên sẽ khiến người ta tò mò, cửa hàng mới mở họ đều muốn vào xem một chút, sau đó cũng mua một chút đồ, về sau sẽ không có nhiều như vậy đâu.”
Cố Đại Giang thoáng thở phào nhẹ nhõm, tiểu nha đầu này nói cũng phải.
Nhưng ngày đầu tiên chín trăm lượng vẫn có chút hơi, hơi nhiều đúng không.
Cố Đại Giang uống một ngụm nước đè nén kinh hãi, tiếp tục mở trang thứ hai.
Sáu trăm lượng.
Trang 3, năm trăm lượng.
Trang 4, năm trăm lượng.
Trang 5...
Đừng tưởng rằng ông không nhìn ra nha, phía sau kiếm được ít hơn một chút, đó là bởi vì lượng hàng nhập ít hơn!
Cố Đại Giang ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, ông cảm thấy, con gái ông lớn lên, đại khái là dùng để đả kích người khác.
Đây có phải là một cửa hàng buôn bán nhỏ trong miệng nha đầu này không? Vậy trong lòng con bé nghĩ mua bán lớn chẳng lẽ là loại cửa hàng một ngày kiếm được mấy vạn lượng hả.
Sự nghèo khổ thật sự đã làm hạn chế trí tưởng tượng của ông.
Cố Đại Giang có chút chết lặng, nhìn thấy phía sau, đại khái là do lượng đường trắng càng ngày càng ít, giá cả cũng giảm đi rất nhiều, nên thành ra bình thường hơn một chút.
Nhưng phía sau lại những đồ đóng hộp linh tinh mới lạ gì đó, giá cả lại bắt đầu cao lên.
Cố Đại Giang thấy cha mình nghiêm túc xem sổ sách, lúc này mới dành thời gian hỏi: "Cửa hàng bên cạnh tại sao lại đổi thành cửa hàng thuốc rồi?”
Thung Tử ngẩn ra, lúc này mới cười, bộ dạng rất thần thần bí bí: "Cô chủ, đó cũng không phải là cửa hàng thuốc bình thường, đó là cửa hàng thuốc Thiệu ca mới mở.”
Cố Vân Đông mở to hai mắt: "Cửa hàng của Thiệu Thanh Viễn?”
"Đúng, đại khái mở từ nửa tháng trước."
Cố Vân Đông lập tức hứng thú: "Ta đi qua xem một chút.”
Lúc trước nghe huynh ấy nói muốn làm buôn bán dược liệu, không nghĩ tới hành động lại nhanh như vậy, cũng đã mở cửa hàng ở huyện thành, hơn nữa còn mở bên cạnh Cố ký của cô.
Trong lòng Cố Vân Đông còn có chút vui sướng.
Cô quay đầu đi về phía cửa hàng cách vách, không ngờ đến Cố Đại Giang tai thính, mơ hồ đã nghe được ba chữ Thiệu Thanh Viễn, gấp sổ sách lại, đi theo phía sau cô, cũng đi qua xem.
Cửa hàng của Thiệu Thanh Viễn nhỏ hơn Cố ký của cô một chút, có lẽ mới khai trương không bao lâu, dược liệu cũng không nhiều lắm.
Trong cửa hàng có một tiểu nhị, nhìn tuổi tác xấp xỉ Thung Tử, lúc này đang cầm chày dã thuốc ở quấy thuốc.
Phía sau quầy còn có một lão đại phu lớn tuổi tọa trấn.
Lúc Cố Vân Đông vào cửa, tiểu nhị kia lập tức buông công việc trong tay nghênh đón: "Cô nương muốn mua thuốc gì? Có toa thuốc không?”
"Phương thuốc không có, ta muốn hỏi một chút, các ngươi có thuốc này không?"
Cố Vân Đông lấy ra một bình sứ nhỏ, chính là bình thuốc tốt mà Thiệu Thanh Viễn đưa cho cô.
Tiểu nhị kia cẩn thận nhìn một chút, lúc này gật đầu: "Có có, thuốc này chỉ có cửa hàng thuốc nhà chúng tôi có. Bình này của cô nương hẳn là cửa hàng chúng tôi bán, cô nương muốn bao nhiêu, ta lấy cho ngươi.”
"Cho ta một bình đi." Ngoại trừ cái này, Cố Vân Đông còn muốn mấy loại dược liệu khác nữa, đều là dùng cho Cố Đại Giang.
Trước khi đi, Dư đại phu đã kê thuốc cho bọn họ, bảo Cố Đại Giang điều trị, lúc này gần như đã dùng hết.
Cô muốn phối thêm một ít, những loại thuốc này tương đối phổ biến, trong cửa hàng bình thường đều có.
Tiểu nhị lấy tất cả dược liệu cô cần gói lại, gói xong rồi đưa qua: "Cô nương, tổng cộng mười lượng bạc.”
Cố Vân Đông đưa tay lấy bạc, ai ngờ còn chưa đưa qua, đã bị ngăn lại.
Cô quay đầu lại, đối diện với biểu tình tức giận của Cố Đại Giang.
"Mười lượng bạc, lừa người, chỉ có mấy dược liệu mà thôi ngươi lại thu nhiều như vậy. Lúc trước Dư đại phu ở phủ thành cũng kê những loại thuốc này, không thấy đắt như vậy. Ta đã nói ai kia không phải người tốt lành gì, từ việc hắn thu tiền lung tung là có thể nhìn ra, chính là một người tham lam.”
Cố Vân Đông: "..." Cha còn chưa hết tức giận.
Nhưng tiểu nhị kia vừa nghe xong, liền giải thích: "Vị khách quan này, lời này không nên nói như vậy, những dược liệu này quả thật chỉ là dược liệu bình thường, giá cả không đắt. Nhưng bình thuốc trị liệu nội thương này lại không phải là thuốc bình thường, là chủ nhân nhà chúng ta tự mình nghiên cứu chế tạo thành, toàn bộ huyện Phượng Khai thậm chí là phủ Tuyên Hòa, cũng chỉ có chúng ta có. Hơn nữa thuốc này có hiệu quả chữa bệnh tốt, giá cả tất nhiên sẽ cao hơn một chút.”
Cố Đại Giang trừng mắt, nhìn Cố Vân Đông nói: "Con xem, hắn còn tự mình nghiên cứu chế tạo, hắn không phải đại phu, như vậy không phải là làm bậy sao? Đây là hành vi cực kỳ vô trách nhiệm, sau này chắc chắn sẽ gây ra tai họa liên lụy đến con.”
Cố Vân Đông nhỏ giọng nói: "Cha, lúc trước nội thương của cha, chính là dùng thuốc này chữa khỏi.”
Cố Đại Giang nghẹn lại, lập tức không nói nên lời.
Nhưng ông vẫn chưa từ bỏ ý định, kéo tay cô lại bắt đầu nói đến cái khác: "Con nhìn cửa hàng này xem, vì sao phải mở bên cạnh Cố ký, nhất định là thấy Cố ký làm ăn tốt, cố ý đến cướp khách.”
"Còn nữa, cửa hàng này cũng không được quét dọn sạch sẽ, quầy này vừa nhìn đã thấy đều là bụi bẩn." Ông sờ sờ một cái, sạch đến mức không có một hạt bụi nào.
Cố Đại Giang: "..."
Ông chỉ vào tủ: "Còn có những loại thuốc này, cũng quá ít, lỡ như có khách đến phối thuốc, cái này thiếu cái kia cũng không có, đó không phải là trì hoãn thời gian chữa bệnh của bệnh nhân sao?”
Tiểu nhị tiệm thuốc quả thực không thể nhịn được nữa, đây rõ ràng là tới tìm chuyện để gây khó dễ.
Hắn tìm trái phải, nhìn thấy chổi lớn đặt bên cạnh, đi qua muốn cầm lấy.
Ai ngờ một đôi tay đã ngăn cản hắn, tiểu nhị ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía người tới: "Thung Tử? Ngươi ngăn cản ta làm gì? Ngươi không nghe thấy ông ta nói gì à.”
Thung Tử nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Ngươi đừng ngốc nữa, đó là cô chủ chúng ta, đó là phụ thân của cô chủ đấy.”
"Cô chủ các người? Cô chủ các ngươi thì có thể tùy ý nói bậy..." Tiểu nhị nói một nửa, trong nháy mắt dừng lại, hơi mở to hai mắt: "Ngươi nói là... ngươi nói… Cô chủ? Đó không phải là vị hôn thê của ông chủ chúng ta sao?”
“Đúng vậy, cho nên ngươi biết vì sao phụ thân của cô chủ nói như vậy chứ?”
Tiểu nhị chợt hiểu ra mọi việc: "Cho nên, đây là cha vợ xoi mói, bới móc?”
"Lý giải một chút, người làm cha mà, ai cũng như vậy, hơn nữa cô chủ chúng ta còn rất ưu tú."
Tiểu nhị gật đầu, lúc này buông chổi xuống, chạy đến bên cạnh Cố Đại Giang, nghiêm túc gật gật đầu: "Vị khách quan này nói không sai, mùi thuốc này không dễ ngửi, cũng không sạch sẽ, ngài xem bên kia còn có mạng nhện, ta cảm thấy cần cải tiến quá nhiều chỗ. Ngài chỉ cần đưa ra ý kiến, chúng ta nhất định sửa, ngài nói phá cửa sổ liền phá cửa sổ, phá cửa nhà sẽ phá cửa nhà, đem bức tường kia thông qua cũng được, chiều nay có thể đi tìm người đến làm việc.”
Cố Đại Giang: "..." Không phải, rốt cuộc là ngươi ở bên phe nào vậy?
Đây là cửa hàng con rể tương lai của ông, ngươi còn dám phá cửa sổ phá tường?