Chương 268: Phải Đến Thăm.
Cố Vân Đông quả thực muốn cười chết mất, Thiệu Thanh Viễn tìm được từ đâu một nhân tài như vậy?
Nhìn cha cô bị hắn làm cho nghẹn lại hết lần này tới lần khác mà hắn mang còn vẻ mặt 'Ta rất chân thành, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, ta cam đoan ta sẽ xông pha khói lửa, đầu rơi máu chảy cũng không từ".
Cố Đại Giang muốn mắng hắn, nhưng vừa rồi đúng là ông đang khiêu khích, vốn không nói đạo lý gì cả.
Ông trừng mắt liếc nhìn tiểu nhị: "Về nhà."
"Khách quan ngài đi thong thả, bậc thang này cao, để ta đỡ ngài một chút. Lần sau hoan nghênh khách quan đến cho ý kiến, ngài cứ nói chúng ta sẽ sửa, chúng ta rất chân thành đấy.” Tiểu nhị lanh lẹ tiến lên đỡ lấy Cố Đại Giang.
Đến lúc đưa ông lên xe ngựa, trên mặt còn treo một nụ cười, một chút miễn cưỡng cũng không có, phải nói là không hề có.
Cố Vân Đông cố gắng nhịn cười, trước khi lên xe nhìn hắn một cái: "Tên ngươi là gì?”
Con ngươi tiểu nhị kia sáng ngời, thân thể kích động run rẩy, ai da, được cô chủ coi trọng rồi, phát tài phát tài.
Hắn vội vàng trả lời: "Tiểu nhân gọi là Khương Bảo.”
"Rất tốt." Cố Vân Đông nói xong lên xe ngựa.
Nụ cười trên mặt Khương Bảo như muốn tràn ra, vui mừng nhìn xe ngựa càng đi càng xa, lúc này mới vui vẻ quay đầu lại.
Ai ngờ vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt u oán kia của Thung Tử, giống như hắn đã làm chuyện gì tội ác tày trời.
Cố gắng suy nghĩ một chút, Khương Bảo cảm thấy, ngoại trừ vỗ mông ngựa một cái vang dội trời đất ra, hết thảy đều rất bình thường.
Thung Tử cảm giác con đường lên làm chưởng quầy của mình lại khó khăn hơn vài phần.
Sớm biết vừa rồi đã không nhắc nhở hắn, để cho hắn tự mình đắc tội với cô chủ và lão gia.
Thung Tử có chút âm u nghĩ, sau đó sải bước trở về cửa hàng của mình.
Bên kia Cố Vân Đông rốt cuộc cũng ngừng cười, không ngờ vừa quay đầu, đã nghe được tiếng Cố Đại Giang nói thầm: "Thiệu Thanh Viễn kia, ánh mắt coi như không tệ.”
Mắt không tệ không chỉ giúp hắn chọn một tiểu nhị thông minh, lại còn nhìn trúng con gái của mình.
Chính là giọng điệu chua xót.
Trong lòng Cố Vân Đông lại ấm áp, cha cô từ trước đến nay là người giảng đạo lý, lần này đối với một cửa hàng rõ ràng không có vấn đề gì lại chỉ trỏ khắp nơi để châm chọc, còn không phải là bởi vì con gái của mình sẽ bị người khác gạt đi, trong lòng chắc hẳn rất khó chịu.
Cô không nhắc đến Thiệu Thanh Viễn nữa, ngược lại nói đến Cố Vân Thư.
"Vân Thư và Nguyên Trí đều đi học ở trong huyện này, cha có muốn đi đến xem một chút hay không?"
Cố Đại Giang suy nghĩ một chút: "Đi, nên đi. Bọn chúng đọc sách trong học đường, cha nên đến thăm phu tử bọn chúng, cảm ơn sự dạy dỗ và chăm sóc của phu tử.”
Ông trước kia là người đọc sách, nên lễ nghi cần làm vẫn phải làm.
Nhất là nhà ông còn có hai hài tử ở đó, đối phương lại là một Trạng Nguyên học thức uyên bác, được người đó chỉ bảo một câu, hơn bao nhiêu người khổ sở học tập hơn mười năm, đây là vận may của hài tử nhà ông.
Ông càng nên tới thăm hỏi cảm tạ vị phu tử ấy.
Bởi vậy, khi xe ngựa chuyển hướng đến thư viện của Tần Văn Tranh, Cố Đại Giang hỏi: "Chúng ta có nên chuẩn bị một chút hay không?”
Cố Vân Đông lấy ra hai cái hộp từ trong rương phía sau, lúc nãy cô đã thuận tiện lấy đi từ cửa hàng.
"Đưa cái này cho phu tử." Cô nói: "Vị phu tử ấy thích cái này.”
Cố Đại Giang suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng tốt, nhà mình làm, cũng thích hợp hơn nhiều.”
Xe ngựa rất nhanh đã dừng lại ở cửa học đường.
Cố Đại Giang xuống xe ngựa, chỉnh lại quần áo, hít sâu một hơi tiến lên gõ cửa.
Cố Vân Đông đứng ở phía sau ông, lúc người gác cổng mở cửa nhìn thấy Cố Đại Giang còn sửng sốt một chút, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Vân Đông, lúc này vui vẻ nói: "Cố cô nương đã trở lại?”
Cố Đại Giang chớp chớp mắt, sao người gác cửa nhà phu tử cũng rất quen thuộc với con gái vậy.
Hơn nữa cũng giống như chưởng quầy tiểu nhị trong cửa hàng, bộ dạng cao hứng kia giống như gặp người thân vậy.
Cố Đại Giang thu liễm biểu tình một chút, vừa định nói chuyện, thì nghe người gác cổng kia mở miệng trước: "Cố cô nương tới tìm Vân Thư Nguyên Trí đúng không? Thật không may, lúc này bọn họ đều không có ở đây."
“Hả? Hôm nay là ngày nghỉ sao?”
Người gác cửa lắc đầu, cười nói: "Không phải, là phu tử mượn được võ trường, mang học trò đi học bắn tên rồi.”
Cố Vân Đông giật mình, lúc này bọn họ đi qua đó cũng không thích hợp.
Bởi vậy cô chỉ có thể nói với Cố Đại Giang: "Vẫn nên về nhà trước đã, chờ bọn chúng tan học, trở về sẽ gặp được."
“Ừm." Tuy rằng không gặp người, Cố Đại Giang có chút mất mát.
Nhưng đã chờ lâu như vậy, cũng không vội nửa khắc này.
Một lần nữa lên xe ngựa, Cố Vân Đông bảo Đồng Thủy Đào trực tiếp trở về thôn Vĩnh Phúc, ở giữa không cần dừng lại.
Đợi xe ngựa đi ra ngoài một đoạn đường, Cố Đại Giang mới có chút cảm khái mở miệng: "Trạng nguyên không hổ là Trạng Nguyên, phương pháp giảng dạy cũng không giống người khác. Quân tử lục nghệ, lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số, những thứ này vốn nên biết một chút. Nhưng trường học tư thục bình thường, lại chỉ luôn dạy học sinh học tập kiến thức trong sách vở, chỉ cần lấy ra ứng phó khoa cử là được, xem thường mấy hạng mục khác, không biết như thế mới là cổ hủ không biết thay đổi, làm cho tầm nhìn của học sinh đều trở nên hạn hẹp. Trạng nguyên đã bồi dưỡng toàn bộ các phương diện học tập của bọn chúng, quả thật làm cho người ta kính nể a.”
"Cha, điều này chứng tỏ con có ánh mắt tốt. Lúc trước con đưa Vân Thư đi mấy học đường, gặp mấy phu tử, sau này mới chọn trúng nơi này.”
Cố Đại Giang: "Đúng vậy, công lao của Vân Đông mới là lớn nhất.”
“Kỳ thật ngay từ đầu, trạng nguyên này còn không có ý định nhận Vân Thư, con đã nghĩ không ít biện pháp mới có thể thuyết phục hắn. Rất tốn sức, người này một chút cũng không dễ nói chuyện."
“Vậy sao?" Cố Đại Giang nhíu nhíu mày: "Vân Đông thật sự quá vất vả, sau này loại chuyện này giao cho cha, cha đến làm."
“Được."
Cô gật gật đầu, hai cha con vừa nói chuyện vừa đi về phía thôn Vĩnh Phúc.
Đồng Thủy Đào ở bên ngoài xe nghe được khóe miệng giật giật, tiểu thư ngươi nói lời này cũng không sợ bị vạch trần sao? Tần phu tử ở trước mặt tiểu thư rất dễ nói chuyện nha.
Bằng không người ta làm sao có thể nhận thiếu gia lại nhận biểu thiếu gia, rất tận tâm tận lực.
Chiếc xe ngựa cuối cùng cũng chạy vào thôn Vĩnh Phúc.
Hiện giờ xe ngựa vào thôn Vĩnh Phúc đã không có gì lạ nữa, nhưng xe ngựa Cố Vân Đông vẫn rất quen thuộc, hơn nữa phía trước còn có Đồng Thủy Đào đã lâu không thấy.
Lúc này liền có người lớn tiếng hỏi: "Có phải Là Vân Đông Cố gia không? Vân Đông đã trở lại sao?”
Cố Vân Đông vén rèm xe, nhìn qua, là người trong thôn, hình như chồng của bà ấy đang làm việc trong xưởng của mình.
Cô gật đầu với người nọ: "Chào thím."
“Ai ôi, thật sự là Cố đông gia đã trở lại? Một đường vất vả rồi, thời tiết lúc này rất nóng, có muốn uống chút nước không, ta đi rót cho ngươi.”
Cố Vân Đông cười khoát tay áo: "Không cần, ta phải về nhà ngay."
“A, đúng đúng đúng, ngươi vừa mới trở về, mẹ ngươi chắc chắn rất nhớ ngươi, mau trở về đi."
Cố Vân Đông nói lời tạm biệt với bà ấy, buông rèm xe xuống.
Quay đầu lại nhìn, đã thấy Cố Đại Giang đang hít sâu vào.