Chương 269: Cha, Về Nhà Thôi.
“Cha, cha còn căng thẳng không?”
Cố Đại Giang nắm chặt bên khung cửa xe, lắc đầu: “Cha không căng thẳng, chỉ là cao hứng, đúng vậy là cao hứng.”
Cố Vân Đông không nói gì, rất nhanh xe ngựa đã đến chân núi.
Cố Vân Đông bước xuống trước, đợi một lúc sau, Cố Đại Giang mới chậm rãi ra khỏi xe ngựa.
Nhìn căn nhà ngói gạch xanh lớn trước mặt, ông ngẩn người trong giây lát.
Nhưng lúc trước tại cửa hàng nhìn thấy số lượng bạc trong sổ sách đã làm ông chết lặng, lúc này nhìn căn nhà này cũng chỉ kinh ngạc một chút, rồi lại cảm thấy bình thường.
Ngược lại là người trong nhà, làm cho tâm lý ông tràn đầy mâu thuẫn vừa chần chừ lại khẩn trương.
Đồng Thủy Đào đã nhanh chóng chạy vào trong sân, cũng không thèm liếc nhìn Đồng lão cha, đã lớn tiếng hô: “Tiểu thư đã trở về, tiểu thư đã trở về.”
Cố Vân Đông quay đầu: “Cha, về nhà thôi.”
Về nhà!
Ngón tay Cố Đại Giang run lên, nặng nề “ừm” một tiếng, cũng sải bước đi vào bên trong.
Hai người đi đến trong sân, tất cả người trong nhà đã đi ra.
Lúc Cố Đại Giang ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc phía trước đang chạy như bay tới.
Hô hấp của ông đột nhiên dồn dập, trong nháy mắt trên mặt mang theo nụ cười: “Nương tử.”
Bóng dáng kia chợt lóe lên, trực tiếp lướt qua ông chạy về phía sau, mạnh mẽ ôm lấy Cố Vân Đông đứng ở phía sau.
Nụ cười của Cố Đại Giang đông cứng lại, rất nhanh, ông lại nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ khác cũng lạch cạch chạy tới.
Giống như trước cũng nhẹ nhàng lướt qua ông, đưa tay ôm lấy đùi Cố Vân Đông ở phía sau.
Dương thị đáng thương, mở miệng: “Đông Đông, Đông Đông, cuối cùng con đã trở về, mẹ rất nhớ con. Không có con ở đây mẹ ăn không ngon ngủ không yên, mẹ muốn ăn đùi gà chiên.”
“Tỷ tỷ, muội cũng nhớ tỷ, luôn nghĩ đến tỷ. Nghĩ đến, nghĩ đến tan nát cõi lòng rồi.”
Suýt chút nữa thì Cố Vân Đông bị hai người họ chọc cười, sao nói cảm giác nhớ nhung lại buồn cười thế này? Muội muỗi học chữ từ đâu, còn tan nát cõi lòng.
Cô đưa tay vỗ vỗ lưng Dương thị, lại xoa xoa đầu Cố Vân Khả.
Quay đầu nhìn thấy Cố Đại Giang có chút tham lam nhìn mấy mẹ con, biết lúc này tâm tình ông đang kích động.
Đáng tiếc, Dương thị và Cố Vân Khả cũng không chú ý đến ông.
Ngược lại, những người khác đi theo ra ngoài sân, ánh mắt nghi hoặc rơi trên người Cố Đại Giang.
Có lẽ Kha biểu cô là người đầu tiên đoán ra thân phận của ông.
Cố Đại Giang dáng người rất anh tuấn, trong khoảng thời gian này lại được ăn uống tốt, hiện tại nhìn thấy trẻ hơn mấy tuổi.
Ba tỷ đệ Cố gia đều thừa hưởng dung mạo rất tốt từ cha mẹ, Cố Vân Thư còn nhìn rất giống Cố Đại Giang.
Nhìn xem, mũi và miệng giống Cố Vân Thư như đúc, Kha biểu cô vừa nhìn liền biết người này là ai.
Thật sự không nghĩ tới, Cố Vân Đông đi ra ngoài một chuyến, thế mà không có chút nào tin tức nào lại tìm được cha nàng.
Quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.
Cuối cùng Cố Vân Đông cũng trấn an được Dương thị và Vân Khả, cô vỗ vỗ lưng Dương thị, xoay vai bà sang hướng khác, cười chỉ vào Cố Đại Giang, hỏi: “Nương, xem ai tới đây?”
Dương thị chớp chớp mắt, ngẩn người, ánh mắt chậm rãi cố định trên gương mặt Cố Đại Giang.
Cố Vân Khả cũng tò mò mở to mắt nhìn.
Cố Đại Giang đứng yên, tùy ý để hai mẹ con dò xét, trong lòng bàn tay đã hơi thấm ướt mồ hôi.
Mắt Dương thị càng mở càng lớn, miệng cũng dần mở lớn.
Một lát sau, bỗng nhiên bà hét lên một tiếng: “A……”
Ngay sau đó liền chạy đến trước mặt Cố Đại Giang, ôm chặt Cố Đại Giang giống như lúc ôm Cố Vân Đông.
Ở trước mặt mọi người, bà vẫn chưa ý thức được ôm ôm ấp ấp trượng phu mình trước mặt mọi người thì có gì không ổn.
Nhưng Cố Đại Giang, người hoàn toàn tỉnh táo, Cố Đại Giang đã đọc qua rất nhiều sách, cũng hiểu được lễ nghĩa, giờ phút này cũng hoàn toàn không thèm để ý, ôm chặt lấy thê tử của mình.
Khác với niềm vui sướng vừa rồi khi ôm Cố Đại Giang, lúc này Dương thị không kìm được nước mắt, khóc lên.
“Đại Giang, là Đại Giang, Đại Giang hu hu hu……”
Giọng Cố Đại Giang cũng nghẹn ngào theo: “Là ta, nương tử, xin lỗi nàng, làm nàng đợi lâu như vậy, ta xin lỗi.”
“Đại Giang, không đi, đừng đi nữa.”
“Được, ta không đi nữa, về sau ta sẽ luôn ở bên cạnh mọi người, gia đình chúng ta sẽ không bao giờ phải chia xa nữa.”
Dương thị lại bắt đầu khóc, Cố Đại Giang vừa vỗ nhẹ lưng bà vừa nhẹ giọng dỗ dành bà.
Mười phần kiên nhẫn, niềm vui tràn đầy nơi khóe mắt, ánh mắt cũng mang theo sủng nịnh.
Người bên cạnh đã xem đến trợn mắt há mồm, lòng cũng thổn thức.
Hóa ra, đây là lão gia, chính là người mà phu nhân, tiểu thư cùng thiếu gia vẫn luôn tìm kiếm.
Chẳng trách, bọn họ vẫn luôn treo ở ngoài miệng, thì ra lão gia là một người vô cùng ôn nhu.
Kha biểu cô thở phào nhẹ nhõm, thật ra lúc trước bà cũng từng nghĩ tới, cái tên Cố Đại Giang cũng chỉ nghe thấy danh, không thấy người, có phải sớm đã không nhớ rõ thê tử cùng hài tử của mình hay không, ở một nơi khác cưới vợ sinh con, một nhà hòa thuận.
Dù sao, hoàn cảnh của Dương thị cũng rất đặc biệt, ở thời buổi này rất ít người sẽ cam tâm tình nguyện bảo vệ một người vợ cái gì cũng không hiểu, giống như một đứa trẻ như vậy.
Huống chi nạn đói qua đi, ai biết các nàng có còn sống hay không.
Một người đàn ông đã đọc qua nhiều sách và có năng lực như ông ta, thì việc cưới vợ mới sinh con là chuyện quá bình thường.
Những lời này, bà vẫn chưa từng nói qua với Cố Vân Đông, lúc ấy nghĩ, thế đạo này muốn tìm được cha con bé vốn là việc rất khó khăn, vì vậy để cho bọn họ giữ lại một phần tốt đẹp này trong lòng đi.
Không nghĩ tới hôm nay gặp được, mới phát hiện suy nghĩ của mình thật hạn hẹp.
Kha biểu cô thở ra một hơi, rốt cuộc cũng không còn lo lắng nữa, đưa mắt ra hiệu với đám người Thẩm Tư Điềm, để lại không gian cho gia đình họ đoàn tụ, bọn họ đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn ngon, giúp cho họ đón gió tẩy trần*.
Đối với Tiết Vinh cái gì cũng xa lạ, Đồng Thủy Đào rất tận tâm thay hắn giới thiệu, thậm chí còn đi giúp hắn dọn dẹp một gian phòng.
Dương thị cuối cùng cũng ngừng khóc, nhưng vẫn không chịu buông Cố Đại Giang ra, nắm chặt tay ông, dường như sợ ông ấy lại biến mất.
Cố Vân Đông bật cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía Cô Vân Khả vẫn đang đứng cạnh chân mình, tò mò nhìn bọn họ.
Cô ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Khả Khả, không phải muội vẫn luôn tò mò cha trông như thế nào sao? Đây là cha đó.”
Tiểu cô nương ngây thơ mờ mịt, kỳ thực cô bé một chút ấn tượng về Cố Đại Giang cũng không có.
Chỉ là ca ca thường xuyên nhắc tới cha ở bên tai, mới làm cho cô bé biết sự tồn tại của ông, trong lòng cũng tràn ngập khát vọng và chờ mong.
Nhưng bây giờ thực sự thấy người, cô bé lại không dám tiến lên.
Cố Đại Giang cũng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt tiểu cô nương: “Khả Khả, ta là cha của con, lại đây để cha ôm một cái được không?”
Cố Vân Khả có chút do dự, ánh mắt chờ mong nhìn ông, xê dịch chân nhỏ.
Cố Đại Giang thấy vậy, đột nhiên lấy ra một đồ vật nhỏ đan bằng cỏ từ phía sau: “Cái này do cha tự tay làm, tặng cho con được không?”