Chương 270: Cha Thật Lợi Hại.
Ánh mắt của tiểu cô nương tức khắc sáng lên: “Con thỏ con.”
“Thích không?”
Cô bé gật gật đầu, rất thích.
Trong thôn Cố Vân Khả cũng có bạn nhỏ chơi cùng, cha của các bạn nhỏ sẽ đanh cho các nàng bọ ngựa, dế rất đẹp mắt.
Cô bé rất hâm mộ, nhưng cô bé không có cha bên cạnh, Đồng lão cha liền đan cho cô bé, đan vừa lớn vừa đẹp.
Nhưng đó cũng không phải là cha, vẫn không giống nhau.
Bây giờ cha đã ở trước mặt, đang thỏ con bằng cỏ cho cô bé, những người cha khác đều không biết, chỉ có cha của cô bé biết thôi.
Tiểu cô nương không nhịn được mà tự hào, ưỡn ưỡn ngực nhỏ, ngẩng đầu nhìn Cố Vân Đông đang đẩy nhẹ cô bé một cái: “Đi đi.”
Cô bé lập tức chạy đến trước mặt Cố Đại Giang, chỉ là còn không dám ôm ông.
Cố Đại Giang một tay nhét thỏ con vào tay cô bé, một tay ôm tiểu cô nương lên.
Ừm? Cũng rất có trọng lượng, khá tốt.
Ông nghĩ đến lúc trước ở nhà cũ Cố gia, tiểu cô nương nho nhỏ gầy gầy, giống như chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bẻ gãy.
Cố Vân Đông đi qua, nắm tay Dương thị: “Cha, vào nhà trước rồi nói chuyện.”
“Ừm, Được.”
Cố Vân Đông dẫn ông đến phòng của ông và Dương thị, nhìn thấy căn phòng sáng sủa, sạch sẽ và tràn ngập ấm áp, hốc mắt ông nhịn không được mà nóng lên.
Đây là nhà bọn họ, ngôi nhà thuộc về riêng họ.
Tiết Vinh lặng lẽ mang hành lý Cố Đại Giang từ trên xe ngựa xuống lại đây.
Dương thị kích động mở rương ra, tự mình sắp xếp lại đồ đạc của ông, nụ cười trên mặt bà thật rạng rỡ, là điều mà Cố Vân Đông chưa từng thấy trước đây.
Có lẽ bà vẫn còn thơ ngây, không biết cảm xúc của người trưởng thành, nhưng sự ỷ lại và coi trọng của bà với Cố Đại Giang là có thật.
Trong rương có những thứ ông mua trên đường đi, còn có giấy, bút, mực.
Những thứ đó Dương thị đều nhận ra, đặt chúng trên bàn sách.
Còn quần áo của ông, từng cái từng cái xếp gọn gàng vào tủ quần áo.
Cố Vân Đông liếc mắt một cái, thấy quần áo Cố Vân Khả vẫn còn ở bên trong, suy nghĩ một chút, dứt khoát đi qua lấy hết những y phục nhỏ kia ra.
Ngay sau đó nói với Cố Đại Giang: “Khả Khả qua ngủ với con trước, cha với mẹ buổi tối có thể vui vẻ nói chuyện.”
Cố Đại Giang: “……”
Ông trừng mắt nhìn Cố Vân Đông, ho nhẹ một tiếng nói: “Khả Khả ngủ với cha mẹ cũng không có việc gì.”
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiểu cô nương trong lòng lập tức lên tiếng: “Con muốn ngủ cùng tỷ tỷ, ngủ cùng tỷ tỷ.”
Nói xong mới chú ý tới ánh mắt Cố Đại Giang có chút bi thương, lập tức không đành lòng, vội tiến đến bên tai ông nói nhỏ: “Cha, con, con, con chính là……”
Cô bé cũng không biết phải nói thế nào cho tốt.
Nhưng Cố Đại Giang lần đầu tiên được nghe Cố Vân Khả gọi ông là cha, lập tức có chút lâng lâng, cũng không cần cô bé nói lý do, trực tiếp tìm lý do tốt cho cô bé: “Cha biết, rất nhiều ngày con không được gặp tỷ tỷ, nhớ tỷ tỷ có phải không?”
Tiểu cô nương gật đầu: “Đúng đúng đúng.”
Cố Vân Đông tấm tắc hai tiếng, vừa định nói đùa, cửa đã truyền đến giọng Đồng Thủy Đào: “Tiểu thư, tiểu thiếu gia đã về.”
Vừa dứt lời, Cố Vân Thư đã nhanh chóng chạy tới bên này.
“Là tỷ tỷ của đệ đã trở về sao? Tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu?”
Phía sau còn có tiếng gọi của Biển Nguyên Trí: “Vân Thư, ngươi chờ ta.”
Cố Vân Thư đã có chút gấp không chờ nổi, chạy tới cửa phòng Dương thị, một chân bước vào khung cửa.
Cố Vân Đông đứng ở góc khuất, hắn không nhìn thấy.
Nhìn thấy đầu tiên, là một người đàn ông cao lớn đang ôm Cố Vân Khả đi tới bên này.
Cố Vân Thư ngơ ngác ngẩng đầu, cố gắng nhìn rõ. Người đàn ông cũng đã cúi xuống, nhìn thẳng vào hắn.
Ngay sau đó, nước mắt Cố Vân Thư đột nhiên rơi xuống, giọng cảm giác có chút hư vô mờ mịt: “Cha……”
“Là cha, Vân Thư, cha đã trở lại.”
‘Bang’ Quyển sách trong tay Cố Vân Thư rơi xuống đất, hắn ngơ ngác, có chút cẩn thận duỗi tay sờ sờ mặt Cố Đại Giang, không quá chắc chắn lại hỏi lại một lần nữa: “Cha?”
“Cha ở đây.” Cố Đại Giang kéo thằng bé vào trong lòng ngực, xoa xoa đầu nhỏ: “Trong khoảng thời gian này, Vân Thư vất vả nhiều rồi, tỷ tỷ con nói, con là một tiểu nam tử hán, là sự kiêu ngạo của cha.”
Trong nháy mắt, toàn bộ cảm xúc chua ngọt đắng cay của Cố Vân Thư đồng thời xông lên.
Thằng bé ôm chặt cổ Cố Đại Giang: “Cha, thật là cha, là cha còn sống, ấm áp, có độ ấm.”
Nó vừa khóc vừa thở hổn hển nói: “Con không vất vả, tỷ tỷ mới vất vả. Con là nam tử hán, con không mệt, một chút cũng không mệt, chỉ là sợ không gặp được cha nữa. Hức hức……”
Cố Đại Giang vô cùng chua xót, thằng nhóc tuổi còn nhỏ, lại luôn muốn tự mình gánh vác cả gia đình.
Nếu không phải Vân Đông đột nhiên ‘trưởng thành’, thằng bé sẽ tự mình gánh vác gia đình.
Ông một trái một phải, ôm một trai một gái, nhìn thấy con trai khóc đến không ngừng được, con gái cũng muốn khóc theo, vội duỗi tay vỗ vỗ bả vai Cố Vân Thư: “Không khóc nữa, con xem Khả Khả……”
Đã không còn kịp rồi, cảm xúc là thứ dễ dàng lây nhiễm nhất, đặc biệt là trẻ nhỏ.
Nhìn thấy ca ca yêu quý của mình khóc đến ủy khuất như vậy, tiểu cô nương cũng nhịn không được, ô ô ô bắt đầu rớt nước mắt.
Cố Đại Giang bất đắc dĩ, dứt khoát để cho bọn nỏ trút hết một lần.
Ông chỉ dùng sức ôm chặt hai đứa nhỏ, như là ôm trân bảo trân quý nhất vậy.
Lúc ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Biển Nguyên Trí đứng cách đó không xa, ngơ ngác cũng đang lau mắt, trong mắt hiện lên sự vui mừng và hâm mộ sâu sắc.
Ông đột nhiên nghĩ đến Biển Mộ Lan, trong lòng đau xót, cười nói với Biển Nguyên Trí: “Con không nhớ cậu cả sao, đến đây, cho cậu cả ôm một cái.”
Biển Nguyên Trí dừng một chút, sau đó lập tức nhào vào trong lòng ông.
“Cậu cả……”
Cố Đại Giang ôm ba đứa nhỏ đang khóc đến rối loạn, trái tim lại dâng trào chua xót, có đau lòng, cũng có thỏa mãn.
Ngược lại Dương thị vốn đang sắp xếp đồ đạc, thấy thế cũng nhanh chóng chạy tới, ôm lấy phía sau Cố Đại Giang, sau đó…… Cùng nhau khóc.
Chỉ có Cố Vân Đông, không nhịn được mà xoa xoa trán, nhìn hiện trường khóc lóc, thở dài một hơi.
Qua sau một lúc lâu, chung quy hốc mắt cũng có chút nóng lên.
“Được rồi, đừng khóc nữa, bình tĩnh một chút, uống nước.”
Mấy người lúc này mới thút tha thút thít rời khỏi vòng tay Cố Đại Giang, nhìn về phía Cố Vân Đông.
Cố Vân Thư nín khóc lại bật cười: “Tỷ tỷ, là tỷ đưa cha về sao?”
“Đúng vậy, có phải tỷ tỷ rất lợi hại không.”
“Vâng vâng, quá lợi hại.” Mấy nhóc con đều dùng sức gật gật đầu.
Bọn chúng đều ngồi trên giường, khác với Dương thị và Cố Vân Khả, Cố Vân Thư có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nó cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với cha và tỷ tỷ.
Cố Đại Giang rất có kiên nhẫn, đem chuyện lúc trước nói ra.
Gia đình đoàn tụ, quên đi thời gian. Cho đến khi Đồng Thủy Đào tới nói cơm chiều đã chuẩn bị xong, lúc này mọi người mới cảm thấy được trời đã sắp tôí.
Trong phòng ăn không có người khác, mấy người Kha biểu cô đều rất thức thời không quấy rầy bọn họ.
Cho đến khi cơm nước xong, Cố Vân Đông mới nhỏ giọng hỏi: “Thiệu Thanh Viễn đâu? Sao vẫn chưa thấy?”