Chương 271: Người Xa Lạ.
Dựa trên sự hiểu biết của Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn biết được cô trở về chắc chắc sẽ chạy ngay đến đây.
Thậm chí nếu biết Cố Đại Giang đã trở về, càng sẽ không chậm trễ.
Nhưng hắn chẳng những không tới, ngay cả mấy người A Miêu A Cẩu cũng không thấy.
Kha biểu cô nói: “Ngày hôm qua hắn đã đi vào núi sâu, hiện tại chưa trở về đâu.”
“Núi sâu?”
“Ừm.”
Cố Đại Giang ở bên kia gọi cô: “Vân Đông, bản sách độc nhất kia của cha đặt ở đâu?”
Cố Vân Đông vội vàng đáp một tiếng, xoay người chạy về, thuận tiện lấy ra bản độc nhất trong không gian.
Thứ đáng giá này, cũng không thể tùy ý bỏ trong rương, lỡ như bị mất thì phải làm sao?
Lấy được bản độc nhất, Cố Đại Giang liền trân quý để lên trên kệ sách trong phòng.
Kệ sách này rất lớn, về sau ông muốn chậm rãi lấp đầy nó.
Vân Khả, Vân Thư và Nguyên Trí đều còn ở trong phòng, ba đứa nhóc rất vui vẻ khi được đoàn tụ như vậy, giống như có vô số điều chưa nói hết.
Cố Vân Đông thấy thời gian không còn sớm, ba đứa nhỏ đều có thời gian ngủ cố định, đặc biệt là Vân Thư và Nguyên Trí, sáng sớm hôm sau còn phải dậy đi học.
Cô đuổi mấy người về phòng, cũng trực tiếp ôm Cố Vân Khả đi.
“Cha, cha nghỉ ngơi thật tốt, có vấn đề gì, ngày mai chúng ta lại nói.”
“Ừm.”
Cố Đại Giang đóng cửa phòng lại, lúc này mới nắm tay Dương thị, cười đến ôn nhu: “Nương tử, nàng có mệt không?”
Dương thị dùng sức lắc đầu: “Cao hứng, ta rất cao hứng.”
“Ta cũng vậy.” Ông nhẹ nhàng ôm lấy bà, thỏa mãn thở một hơi, giọng nói nhẹ nhàng đến mức dường như không nghe thấy: “Ta cao hứng muốn phát điên mất rồi.”
Bên kia, tuy rằng Vân Thư và Nguyên Trí đã trở về phòng, nhưng nằm ở trên giường làm thế nào cũng không ngủ được, trốn ở trong chăn nói nhỏ.
Rõ ràng, tất cả bọn họ đều rất hưng phấn và kích động.
Người bình tĩnh nhất lại là bên Cố Vân Đông.
Cô đã qua phần vui sướng lúc ban đầu, nhưng tiểu cô nương Khả Khả lại vượt quá đồng hồ sinh học, có chút không chịu nổi, còn chưa trở lại phòng đã liên tục ngáp.
Chỉ là tiểu cô nương vẫn luôn chống đỡ, vùi đầu vào bên cạnh Cố Vân Đông: “Tỷ tỷ, muội không ngủ, cùng tỷ tỷ nói chuyện, rất nhiều lời, muội tích góp được.”
Cố Vân Đông sờ sờ đầu tiểu cô nương: “Ngày mai lại nói được không? Bây giờ ngoan ngoãn đi ngủ.”
“Ngày mai sẽ quên, không ngủ.” Đầu cô bé gật gà gật gù, rõ ràng đã cực kỳ mệt mỏi.
Cố Vân Đông bật cười, nằm bên cạnh, đắp chăn cho con bé: “Tỷ tỷ kể chuyện xưa kia cho muội.”
Quả nhiên tiểu cô nương thành công bị chuyển đề tài: “Vâng.”
“Ngày xưa, có một ngọn núi, trên núi có một tòa miếu, trong miếu có ba hòa thượng……” Chưa nói được hai câu, hô hấp bên cạnh đã đều đặn, tiểu cô nương ngủ rồi.
Cố Vân Đông cười, ôm lấy cô bé, cũng chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau ngoại trừ cô, quả nhiên những người khác đều thức dậy muộn.
Buông thân thể nhỏ nhắn của Cố Vân Khả ra, ừm, hình như lúc cùng mình ngủ, tư thế ngủ của con bé vẫn quy quy củ củ.
Sao ngủ với Vân Thư, tư thế ngang dọc tứ tung, đầu chân liên kết với nhau vậy?
Cố Vân Đông lắc đầu, ra cửa rửa mặt một lát.
Cố Đại Giang còn chưa rời giường, Cố Vân Đông nghĩ đến việc nhân cơ hội này đến nhà bên cạnh xem tình hình của Thiệu gia.
Ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, cô chỉ chào hỏi qua với Kha biểu cô, rồi vội vàng đi đến Thiệu gia.
Nhưng mà, cô vừa mới bước ra cửa, đã nhìn thấy một người xa lạ đang đứng đó, vừa nhìn thấy cô mắt lập tức sáng lên, có chút kích động bước đến.
Dường như người hắn đang đợi là mình.
Người nọ nhìn thấy Cố Vân Đông, hai mắt sáng lấp lánh: “Muội tử Cố gia, ngươi đã trở lại?”
“Ngươi là……” Cố Vân Đông cẩn thận nhìn hai lần, vẫn không nhớ ra hắn là ai.
Người đàn ông đã chạy nhanh tới trước mặt cô, nhẹ thở ra một hơi, tự giới thiệu: “Muội tử Cố gia, ta là Trần Tiến Tài.”
Trần Tiến Tài? Tên này, hình như đã nghe thấy ở đâu đó, có chút quen thuộc.
Nhưng người thì đúng là xa lạ, hẳn là người trong thôn này đúng không?
Thấy dáng vẻ bổi rối của cô ấy, Trần Tiến Tài biết cô không nhớ tới, vội vàng nói thêm một câu nữa: “Cha ta là Trần Lương, ta là con trai lớn của Trần gia.”
Hắn giải thích như vậy, Cố Vân Đông bừng tỉnh nhận ra.
Hóa ra là hắn, Kha biểu cô đã từng nói qua với mình, công việc của Trần Tiến Tài ở trấn trên đã không còn, đã mang theo vợ con trở về Trần gia, dường như cuộc sống không được như ý.
Nhưng Cố Vân Đông có ấn tượng tốt với Trần Lương và nhị ca Trần gia, Trần Tiến Bảo, hơn nữa Ngưu Đản và Vân Thư là bạn tốt, cho nên thái độ của cô với người Trần gia đều rất thân thiện.
“Hóa ra là Trần đại ca.” Cố Vân Đông cười nói: “Trần đại ca tìm ta có việc? Nào, vào đây nói đi, bên ngoài nóng.”
Trần Tiến Tài lại lắc đầu, không chịu vào, hình như hắn có chút khó xử lại có chút chần chờ.
Cố Vân Đông nhướng mày, một lúc lâu sau, mới nghe hắn mở miệng: “Cái kia, Cố muội tử, hôm nay ta lại đây thực ra là có chuyện. Chính là, ta ở nhà cũng không có việc gì làm, xưởng Cố muội tử còn thiếu người làm không? Ta có thể đi làm được không?”
Cố Vân Đông sửng sốt, cô thật sự không ngờ hắn đến đây vì chuyện này.
Cô rũ mắt, sáng sớm, hắn một mình tới đây, còn không chịu vào cửa, có nhiều dấu hiệu cho thấy rằng, hắn muốn đến xưởng Cố gia làm việc, khẳng định là Trần Lương không biết.
Cố Vân Đông trầm mặc, giọng xa cách vài phần: “Trần đại ca, hiện giờ xưởng không thiếu người. Ta nghe nói mấy tháng trước Trần đại ca cũng đã về nhà, lần trước lúc xưởng tuyển người, sao lại không tới?”
Trần Tiến Tài nghẹn một chút, có chút không chịu nổi.
Hắn đương nhiên biết, lần trước xưởng Cố gia tuyển người, có rất nhiều chuyện ồn ào huyên náo, nhị đệ nhà mình kích động trở về, nói rằng vì hắn đã làm công ngắn hạn một thời gian cho nên đã được chọn trước sao?
Lúc ấy hắn ta khịt mũi coi thường, chỉ là công nhân của xưởng nhỏ trong thôn mà thôi, đáng giá để cao hứng như vậy sao?
Nếu hắn ta đi làm, thế nào cũng phải là quản sự, làm công nhân dài hạn thì có tiền đồ gì?
Lúc trước ở trấn trên Trần Tiến Tài cũng làm việc trong một xưởng thủ công, lại là một quản sự nhỏ, tuy chỉ quản có ba bốn người, nhưng vậy cũng coi như là quản sự đúng không?
Hơn nữa đó là xưởng trên trấn, ở đó hắn có thể quản ba bốn người, đến thôn, quản ba mươi bốn mươi người không phải cũng có thể sao?
Đi làm công nhân, hắn tuyệt đối không chịu.
Ngay từ đầu hắn còn nghĩ, xưởng này muốn nhận người, muốn tuyển công nhân làm việc dài ngày, vậy cũng muốn tuyển quản sự đúng không?
Đến lúc tuyển quản sự, hắn lại đi, dựa vào kinh nghiệm của mình, hơn nữa với địa vị của cha hắn, cùng với giao tình giữa Trần gia và Cố gia, khẳng định là không thành vấn đề.
Ai ngờ, Cố gia trực tiếp để cho một hạ nhân làm quản lý.
Trần Tiến Tài thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, nương tử hắn cũng trách hắn, nói hắn đến lúc này còn làm dáng.
Đặc biệt khi thấy lão nhị càng ngày càng tốt, còn hắn lại chỉ có thể đi theo cha xuống ruộng.
Hết lần này đến lần khác, đã mười mấy năm không làm qua công việc này, vung cuốc cũng phải cố hết sức. mỗi ngày nương tử cũng kêu khổ không ngừng, ủy khuất vô cùng.
Trần Tiến Tài liền nghĩ vẫn phải tới Cố gia, xem có thể sắp xếp cho hắn một công việc hay không
Nào ngờ, Cố Vân Đông lại đi rồi.