Chương 292: Cuối Cùng Đã Trở Lại.
Cố Vân Đông thoáng cái đã nghe ra nỗi lòng của ông, cô cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
"Cha, cha nghĩ gì vậy?" Cô bật cười: "Cha đừng nghĩ là cha làm tăng thêm gánh nặng cho con, con mở cửa hàng kinh doanh này không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào hết, đây là việc con thích làm mà. Mở thêm một cửa hàng, đối với con như là có thêm một thành tựu vậy, với cả con đang tận hưởng những thành tựu này đấy.”
Cố Đại Giang sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Tận hưởng??
Đây là lần đầu tiên ông nghe điều này.
"Cha, con biết rõ tâm tư cha muốn giúp đỡ con, muốn giúp con chia sẻ phiền phức nhưng con cảm thấy, mặc kệ là ai đi chăng nữa, đều phải đi con đường khác nhau. Con thích kinh doanh, vì vậy con chọn con đường này, đối với con việc này không phải là khó khăn hay mệt mỏi gì cả, nó là thứ có thể mang lại cho con động lực. Về phần cha, đọc sách viết chữ chính là con đường mà cha nên đi.”
"Nhưng, nhưng..." Chuyện này, ông biết trả lời thế nào?
"Cha, cha muốn giúp con, vậy thì cha hãy đến học đường ở phủ thành đi. Một người chỉ có thể phát huy tối đa sức mạnh, năng lực của mình ở trong lĩnh vực mà người đó giỏi. Cha, cha hãy ngẫm lại xem, nếu cha thi được công danh, thậm chí kết thêm rất nhiều người có cùng chí hướng, có mối quan hệ lớn như vậy, đối với việc làm ăn sau này của con có phải sẽ có sự trợ giúp rất lớn hay không?”
Cố Đại Giang giống như người say rượu đột nhiên tỉnh táo lại, Vân Đông đã mở ra cho ông một suy nghĩ mới.
Đúng rồi, quan hệ, công danh, những thứ này con gái ông đều thiếu.
Ông quả thực đã suy nghĩ cực kỳ nông cạn
Trong nháy mắt cả người Cố Đại Giang đều thả lỏng, loại cảm giác bực bội bị đè nén đã bị quét sạch không còn dấu vết.
Ông vui mừng cười: "Đúng vậy, Vân Đông nói cực kỳ đúng, ngược lại là cha không bằng con, con có tầm nhìn rất xa.”
Không phải là không bằng cô, mà là vì Cố Đại Giang từ đầu đến cuối, đều đem người nhà đặt lên hàng đầu, điều này dẫn đến việc khi ông lựa chọn, đã đi vào ngõ cụt.
Tuy nhiên, may mắn thay, cô đã thuyết phục được ông ấy.
Xe ngựa chạy thẳng vào thôn Vĩnh Phúc, sau khi về đến nhà, Cố Vân Đông liền đem chuyện Cố Đại Giang muốn đi phủ thành đọc sách nói cho mọi người biết.
Thuận tiện nói với Biểu cô Kha: "Biểu cô chờ thêm vài ngày nữa đi, đến lúc đó con và phụ thân đều phải đi phủ thành, đi cùng nhau cho có người bầu bạn.”
Kha biểu cô bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cô một cái, ngược lại không nói gì nữa.
Chờ sau khi ăn cơm tối xong, Cố Vân Đông quay đầu đi đến nhà Trần Lương, dặn dò Trần Tiến Tài ngày hôm sau đi đến cửa hàng.
Lúc trở về lại đi đến Tăng gia, hai ngày trước cô đã đồng ý với Đổng Tú Lan sẽ đi hỏi thăm xem thử nơi nào có học đường thích hợp cho Tằng Gia đọc sách, lúc này vừa vặn nói cho bà ấy biết.
Cố Vân Đông nói một học đường tư thục ở thôn bên cạnh, vẫn là Tần Văn Tranh nói với cô.
Hắn cùng vị tiên sinh kia cũng từng gặp mặt trao đổi vài lần, có ấn tượng rất tốt với hắn ta.
Cố Vân Đông cảm thấy cho Tăng Gia đi học ở học đường đó rất thích hợp, bởi vì trường không xa lắm, cũng sẽ không hạn chế hắn tham gia khoa cử linh tinh gì đó.
Đổng thị rất tin tưởng Cố Vân Đông, liền đồng ý ngay tại chỗ, nói ngày khác sẽ dẫn Tằng Gia đi xem.
Chờ sau khi Cố Vân Đông đi, bà vội vàng nghĩ đến việc chuẩn bị lễ bái sư.
Tằng Hổ cảm thấy việc này cũng không tệ: "Bà xem, nhà họ Cố đi bái sư Tần phu tử cũng lấy ra bao nhiêu đó, cái giá này cũng không thấp. Chúng ta làm việc ở xưởng nhà họ Cố, lúc mua có thể rẻ hơn một chút, cầm cái này đi, chắc chắn phù hợp.”
Đổng thị liên tục gật đầu: "Ông nói đúng, làm theo Vân Đông, tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Bởi vậy nên ngày hôm sau, Đổng thị mang theo mấy bình cùng Tăng Gia đi học đường tư thục bên kia.
Lúc trở về rất hưng phấn, người từ trước đến nay ở trong thôn khiêm tốn không bao giờ nói nhiều, lúc này gặp ai cũng muốn nói một tiếng chuyện con trai nhà mình đi học.
Cho đến khi về đến nhà, sự phấn khích đó vẫn chưa hề giảm xuống.
Sau đó, bà nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn vừa mới đi vào sân nhà họ Thiệu.
Đổng thị sửng sốt một chút, Thanh Viễn đã trở lại?
Bà vội vàng nói Tăng Gia vào nhà trước, vội vàng đi đến viện tử nhà họ Thiệu.
Đại viện nhà họ Thiệu yên ắng được mấy ngày, giờ phút này lại rộn ràng náo nhiệt.
Chẳng những Thiệu Thanh Viễn trở về, bốn người A Miêu cũng đứng ở trong sân, ánh mắt bọn họ tràn đầy sức sống, thoạt nhìn bọn họ đi ra ngoài lần này chắc đã thu hoạch được khá nhiều thứ có ích.
Nhìn thấy Đồng thị tiến vào, Thiệu Thanh Viễn trực tiếp cầm hai con gà rừng cho bà: "Thím lấy về ăn."
Đồng thị lại không để ý mà nhận, vội vàng nói: "Thanh Viễn, ngươi đã trở lại, lần này các ngươi đi nhiều ngày như vậy chúng ta đều lo lắng muốn chết. Ta nói cho ngươi biết, Vân Đông đã về nhà rồi đấy.”
Ánh mắt Thiệu Thanh Viễn sáng ngời, đem gà rừng trong tay nhét vào trong tay A Miêu, xoay người muốn ra cửa.
Không nghĩ tới còn chưa bước được một bước, Đồng thị liền kéo hắn lại: "Ai da, ngươi khoan hãy nóng vội, ta còn chưa nói hết mà.”
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày.
Đồng thị hơi hạ thấp giọng rồi lên tiếng: "Không chỉ Vân Đông trở lại đâu, cha của con bé cũng theo trở về.”
Động tác nôn nóng của Thiệu Thanh Viễn bỗng chốc dừng lại, có chút không xác định mà hỏi: "Cha của muội ấy? Ý của thím là, Cố Đại Giang?”
"Không phải sao? Tất cả chúng ta đều đã gặp ông ấy rồi. Nghe Vân Đông nói là gặp được ở phủ Vạn Khánh, lâu như vậy vẫn chưa từng buông bỏ việc tìm kiếm mấy mẹ con bọn họ, hiện giờ có thể xem như một nhà đoàn tụ, thât là khổ tận cam lai.”
Đồng thị cảm động nói: "Ngươi bây giờ chính là con rể tương lai của nhà họ Cố, lần đầu tiên gặp nhạc phụ tương lai, làm sao có thể xuất hiện trong bộ dạng này? Làm thế nào cũng phải để lại ấn tượng tốt cho người ta chứ, đúng không?”
Thiệu Thanh Viễn vừa từ trong núi sâu trở về, trên người còn đổ đầy mồ hôi, quần áo dán sát vào người ướt sũng, , lại còn rách nát, tóc cũng giống như ổ gà, nhìn cũng biết được mấy ngày nay khẳng định không tắm gội.
Cố Đại Giang kia lại là người đọc sách, bộ dạng này xuất hiện trước mặt ông ấy, khỏi cần phải nói, chắc chắn ông ấy không hài lòng.
Đồng thị biết mỗi lần Thiệu Thanh Viễn từ trong núi trở về đều có bộ dạng này, cực kỳ khó coi, cho nên tranh thủ thời gian chạy tới nhắc nhở hắn hai câu đấy.
Thiệu Thanh Viễn cúi đầu nhìn một chút, gật đầu nói: "Ta đi thay đồ.”
Hắn xoay người, đi lấy quần áo, rồi trực tiếp đi tắm
Đồng thị thở ra một hơi, lúc này mới nhìn về phía mấy con mồi bị bắt trong sân.
Lần này tuy rằng vào núi khá lâu một chút, các loại con mồi nhỏ này cũng không ít, nhưng lại không thấy những con lớn hơn.
Nhưng trong góc hình như có hai giỏ thảo dược lớn, đây là Thanh Viễn hái được sao?
Đồng thị còn đang nhìn, mấy người A Miêu đã vây quanh: "Thím Đồng, cha cô nương thật sự về rồi à? Bà đã gặp ông ấy sao, là người thế nào vậy?”
"Chuyện này còn cần phải nói sao, ngươi nhìn cô nương đi, đã biết bộ dạng khẳng định không kém."
"Ai hỏi bộ dạng, cái ta hỏi chính là tính tình, là tính tình ngươi có hiểu hay không đấy? Công tử chúng ta phải đi gặp cha vợ, không được hỏi thăm trước sao?”
Đồng thị nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu, ầm ĩ đến nỗi lỗ tai bà đã có chút ong ong, vội vàng khoát khoát tay nói: "Ta cũng không nói qua với ông ấy hai câu, làm sao biết được tính tình như thế nào? Nhưng cha cô nương hẳn là người trọng tình cảm, nghe nói lúc ông ấy ở phủ Vạn Khánh, tình nguyện không ăn không uống cũng phải tiết kiệm tiền để đi tìm mâý người Vân Đông. Người đàn ông nhà ta ngược lại đã nói chuyện với ông ấy khá nhiều, họ nói rằng ông ấy mặc dù là người đọc sách, có tri thức cao, nhưng lại không xem thường đám dân quê bọn ta, là người rất dễ nói chuyện, không phải là người kiêu ngạo.”
Bốn người A Miêu nghe xong, lập tức lộ ra nụ cười: "Vậy bọn tôi yên tâm rồi, nhân phẩm như công tử nhà chúng ta, Cố đại thúc khẳng định sẽ hài lòng.”
"Đúng, công tử chúng ta có đủ nghĩa khí còn có thể kiếm tiền, quan trọng nhất là hắn nghe lời cô nương, cũng không có cái gì để bắt bẻ, bỏ lỡ người con rể này, làm sao còn có thể tìm được người tốt hơn?"