Chương 291: Tính Toán Với Cố Đại Giang.
Cố Vân Đông có chút chột dạ nhìn Cố Đại Giang, cô thật sự không có, Vân Thư chính là tự mình ngộ ra, không phải là do cô dạy, cô thề.
Cố Đại Giang chưa nói gì, nhưng vẻ mặt lại rất nhu hòa, cũng không có ý nói cô không tốt.
Cố Vân Đông lại nhìn thoáng qua bên trong lớp học, lúc này mới đi theo Tần Văn Tranh sang một bên.
“Ngài muốn nói gì với ta?” Cố Vân Đông hỏi.
Tần Văn Tranh lại nhìn thoáng qua Cố Đại Giang bên kia, hỏi cô: “Cha ngươi đã tìm được trở về, sau này có tính toán gì với ông ấy không?”
“Tính toán?” Cố Vân Đông kỳ quái: “Ông ấy là cha ta, không cần ta tính toán, cha ta muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
“Vậy ngươi có nghĩ tới, để cho ông đến học đường học tập một lần nữa không?”
Cố Vân Đông ngẩn ra một chút, ngay sau đó con ngươi sáng ngời.
Đúng vậy, cha cô thích đọc sách như vậy, hoàn toàn có thể cầm sách một lần nữa học tập.
Trước kia trong nhà không có điều kiện, hiện tại điều kiện cho phép, hoàn toàn không thành vấn đề.
Cố Vân Đông có chút ảo não nghĩ, mình bị tư duy vốn có hạn chế, rốt cuộc Cố Đại Giang cũng đã có con trai con gái, lại làm việc một thời gian lâu như vậy, cô rất khó liên hệ ông ấy với việc đi học.
Nhưng đây là cổ đại, đừng nói Cố Đại Giang mới hơn 30 tuổi, có rất nhiều người sáu bảy chục tuổi còn đang thi tú tài đấy.
Cha cô vì sao lại không thể?
Tần Văn Tranh nói: “Ta nói chuyện với cha ngươi hồi lâu, phát hiện mấy năm nay ông ấy cũng không quên đi sách vở, vẫn đói khát đối với học thức. Hơn nữa xác thật ông ấy rất có thiên phú đọc sách, mấy năm trước bị trì hoãn, nhưng hiện tại một lần nữa đọc sách cũng rất nhanh sẽ có thể quen thuộc.”
Dường như hắn rất thích Cố Đại Giang: “Cha của ngươi có những ý tưởng tuyệt vời, mấy năm nay vẫn luôn làm tiên sinh sổ sach cho tiệm cơm nho nhỏ, thật sự đã mai một tài hoa của ông ấy. Theo ta thấy, học thức của ông ấy, so với những tú tài ngoài kia còn tốt hơn. Thiên phú của Vân Thư đại khái cũng được di truyền từ ông ấy, là một hạt giống tốt.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Ngài nói đúng, ta sẽ khuyên cha ta đọc sách trở lại.”
Dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại nhíu mày nói: “Thế nhưng, huyện Phượng Khai hình như cũng không có học đường thích hợp.”
Nơi này của Tần Văn Tranh chỉ dạy dỗ trẻ nhỏ, hắn cũng rất bận rộn, cha cô cũng không thích hợp học ở chỗ này.
Còn có học đường Đông Nghĩa tương đối nổi danh, nhưng Cố Vân Đông cũng không thích không khí dạy học của bên đó, cho nên trực tiếp không suy xét.
Còn lại chính là học đường của huyện, nhưng mà hiện tại cha cô ngay cả thi đồng sinh cũng chưa từng tham gia, không đạt được tiêu chuẩn nhập học của trường huyện.
Những học đường khác chỉ là những trường tư thục nhỏ, người dạy đều là mấy tú tài, tức là những người dạy cho người khác biết chữ vỡ lòng, cũng không có cách nào chỉ dạy Cố Đại Giang.
Tần Văn Tranh liếc xéo cô một cái, lạnh giọng ném xuống hai chữ: “Chờ đi.”
Nói xong hắn liền xoay người rời đi, Cố Vân Đông cười, dựa vào cây cột tbên cạnh, còn thật sự ngoan ngoãn chờ đợi.
Không bao lâu, Tần Văn Tranh một lần nữa trở lại, lúc này trong tay có thêm một phong thư.
“Ở phủ Tuyên Hòa có hiệu trưởng của học đường Thiên Hải có chút giao tình với ta, đến lúc đó ngươi và cha ngươi mang theo này phong thư này đi thăm hỏi hắn. Chỉ cần học thức của cha ngươi qua ải kia của hắn, là có thể vào học đường Thiên Hải. Cất kỹ đi, đừng làm mất.”
Cố Vân Đông chớp chớp mắt: “Ngài muốn cho cha ta đi phủ thành đọc sách?”
Cô nói câu kia, xác thật là muốn Tần Văn Tranh hỗ trợ giới thiệu vào, nhưng nhiều nhất là đi trường huyện cầu học.
Chỉ cần Tần Văn Tranh chứng minh học thức của Cố Đại Giang không thua kém những tú tài kia, huyện học bên kia cũng không phải là không thể châm chước. Dù sao chờ đến lúc khảo thí, đi khảo đồng sinh tú tài trở về là được.
Không nghĩ tới, cái hắn trực tiếp đưa thư tiến cử lại là phủ thành.
Tần Văn Tranh liếc cô một cái: “Sao vậy, không muốn đi?”
“Đương nhiên là muốn.” Cô cũng nghe nói qua học đường Thiên Hải ở phủ thành, đã có trăm năm lịch sử ở phủ Tuyên Hòa, là một học đường có tiếng lâu đời với rất nhiều cử nhân tiến sĩ cùng với Trạng Nguyên.
Nghe nói hiệu trưởng hiện tại nhiều năm trước đã làm quan ở kinh thành, sau này lớn tuổi mới về lại quê hương, đảm nhiệm chức hiệu trưởng của học đường Thiên Hải này.
Tần Văn Tranh lại trực tiếp đưa thư tiến cử cho hiệu trưởng, quả nhiên lưng dựa vào đại thụ có thể hóng mát, Tần Văn Tranh thật sự rất tốt.
Tần Văn Tranh thấy cô không có ý kiến, lúc này mới vừa lòng, gật gật đầu: “Không phải ngươi muốn đi phủ thành mở cửa tiệm sao? Cũng không cần lo lắng không có người chiếu cố. Nhưng trước khi đi, để cho cha ngươi chuẩn bị một chút, hiệu trưởng Tề là người rất nghiêm khắc.”
Cố Vân Đông lập tức cười tủm tỉm: “Đã biết.”
Tần Văn Tranh cho cô một đống sách, bảo cô mang về cho Cố Đại Giang xem một chút.
Cố Vân Đông lúc này thật lòng cảm tạ Tần Văn Tranh một hồi, đối phương lại khẽ hừ một tiếng: “Sau này lại lấy cho ta lấy mấy hộp đồ hộp lại đây, An Ninh nhà ta thích ăn.”
Rõ ràng chính bản thân mình thích, còn một hai phải đẩy cho con gái mình, quả nhiên thật sự không biết xấu hổ.
Cố Vân Đông đáp một tiếng, lúc này mới đi tìm Cố Đại Giang, hai người cùng nhau trở về thôn Vĩnh Phúc.
Cô đem mấy quyển sách này đưa cho Cố Đại Giang, hơn nữa sau khi nói về đề nghị của Tần Văn Tranh, Cố Đại Giang ngồi ở trong xe ngựa hơi có chút ngây người, nhìn những quyển sách đó, hồi lâu vẫn không lên tiếng.
“Cha?”
Ngón tay Cố Đại Giang run nhè nhẹ đặt ở trên đống sách kia, trước kia đối với ông mà nói, có thể xem được nhiều sách như vậy là chuyện đáng quý lại xa xỉ đến cỡ nào.
Hiện giờ những thứ này đang ở trước mặt mình, để cho ông lật xem, nhưng Cố Đại Giang lại có chút chần chờ.
Nội tâm ông đương nhiên là khát vọng, nhưng mà……
Cố Đại Giang khẽ thở dài, ngẩng đầu cười nói với Cố Vân Đông: “Vân Đông, cha biết tâm ý của con. Chỉ là cha đã lớn tuổi như vậy, đã sớm qua thời gian hăng hái đọc sách kia, học đường này, không đi nữa.”
Cố Vân Đông nhíu mày, sao ông ấy có thể vượt qua sự nhiệt huyết đọc sách chứ? Rõ ràng lúc trước nhìn thấy Tần Văn Tranh kích động như vậy, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Cố Đại Giang cười nói: “Lúc trước con đã chăm sóc cho mẹ, nhọc lòng chuyện của Vân Thư, Vân Khả cũng đã thành thói quen, hiện tại ngay cả cha, con cũng muốn sắp xếp sao? Con tuổi còn nhỏ, chuyện phải quản còn không ít.”
Cố Đại Giang trở về cũng mới có hai ba ngày, nhìn thấy thái độ của người dân trong thôn đối với Vân Đông, nhìn thấy cửa tiệm và xưởng, cũng thấy cả vườn trái cây.
Ông không chỉ nhìn thấy sản nghiệp lớn của Cố gia, mà còn thấy được sự vất vả và trách nhiệm của Cố Vân Đông.
Nhưng con bé cũng mới mười lăm tuổi, bả vai non nớt, lại liều mạng chống đỡ gia đình này như vậy.
Ông thân là một người cha, những thứ này vốn nên là trách nhiệm của ông. Kiếm tiền nuôi gia đình cũng được, giáo dục con cái cũng thế, những thứ này đều là thứ mà ông nên gánh vác.
Trước kia ông không ở đây, Vân Đông không có cách nào chỉ có thể quyết chí tiến lên.
Hiện tại ông đã trở lại, ông muốn cho con gái mình nghỉ ngơi, không cần mệt như vậy nữa. Giờ con bé không còn một mình chỉ có thể dựa vào chính mình nữa.
Có lẽ, ở trên chuyện kinh thương ông không có thiên phú như Vân Đông, nhưng ông cũng muốn dốc ra một phần lực, giúp con bé chia sẻ, để con bé có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn một chút.
Chứ không phải…… càng tạo thêm áp lực cho con bé, thậm chí còn muốn con bé tiêu phí bạc cho bản thân mình đi phủ thành đọc sách.
Con bé đã phụ trách chi phí đi học của Vân Thư, chẳng lẽ còn muốn phải phụ trách cho ông?
Không có đạo lý như vậy!!
“Được rồi, những quyển sách này ngày khác vẫn nên trả lại cho Tần phu tử, nhà chúng ta có một mình Vân Thư đọc sách là đủ rồi.”