Chương 290: Sự Thay Đổi Của Biển Nguyên Trí.
Nhưng bọn chúng không đọc sách, ngược lại là đang…… Chơi cờ.
Hai người trên một bàn cờ, hoặc cầm quân trắng hoặc lấy quân đen, đều hơi hơi cúi đầu, nghiêm túc nhíu mày suy nghĩ.
Nhìn thoáng qua, Cố Vân Đông liền nhìn thấy đệ đệ nhà mình, lúc này tiểu gia hỏa đang cầm một quân trắng, dáng vẻ suy nghĩ đăm chiêu, mà đối diện thằng bé, lại là…… Liễu Dật??
Không phải, không phải Liễu Dật là cao thủ chơi cờ sao?
Vân Thư là người vừa mới tiếp xúc với trò này, lấy đâu ra dũng khí quyết đấu với hắn.
Cố Vân Đông đứng ở bên ngoài cửa sổ, nhìn tiểu gia hỏa đang cầm quân cờ dáng vẻ giống như nhập định bất động nửa ngày.
Liễu Dật ngồi ở đối diện thằng bé, định lực cũng cực tốt, đối phương bất động hắn cũng không thúc giục, cứ như vậy mà chờ.
Ngược lại là Cố Vân Đông, đợi một lúc lâu sau cũng không thấy động tĩnh, rốt cuộc thay đổi tầm mắt, đi xem những người khác.
Biển Nguyên Trí cũng đang chơi cờ, trước mặt thằng nhóc là Dịch Tuấn Khôn, người lớn tuổi nhất học đường tự nhận mình là huynh trưởng.
Dịch Tuấn Khôn rất có tính nhẫn nại đối với Biển Nguyên Trí vừa mới nhập học chưa được bao lâu, gần như là cầm tay chỉ dạy thằng nhóc.
Hắn còn rất hưởng thụ quá trình dạy dỗ này, lần trước lúc sinh nhật của Vân Thư, hắn cũng vô cùng ôn hòa chỉ dạy mấy người Tằng Gia đọc sách biết chữ, làm cho huynh đệ Tằng Gia, thậm chí là Ngưu Đản thiếu chút nữa đều phải gọi hắn là thầy giáo.
Hiện giờ trước mặt chính là Biển Nguyên Trí, hắn càng dùng tất cả sự kiên nhẫn, bắt đầu từ con số 0, từng bước một nói cho thằng nhóc biết nên làm như thế nào.
Giọng của hắn không nhanh không chậm, giống như gió thổi qua, làm cho Biển Nguyên Trí ở phía đối diện có chút khẩn trương cũng chậm rãi thả lỏng trở lại, đi theo tiết tấu của hắn, đang chuyển biến từ xuất chiêu cẩu thả cho đến khi tự mình có thể phân tích một chút tình huống.
Nhìn Biển Nguyên Trí đã dần dần đi ra khỏi bóng ma của nhà cũ Cố gia, trong lòng Cố Vân Đông rất vui mừng.
Cô vẫn luôn lo lắng cho Biển Nguyên Trí, sợ thằng nhóc sau khi đã trải qua những chuyện đó sẽ không có cách nào mở lòng tiếp nhận người khác được nữa, cảm thấy mình là người ngoài, kẻ ăn nhờ ở đậu, từ đó sống thật cẩn thận, ngay cả lời nói cũng không dám nói lớn tiếng.
May mắn, còn có Vân Thư ở đây, có những bạn học đáng yêu này.
Lần này Cố Vân Đông từ phủ Vạn Khánh trở về, cảm giác được thằng nhóc đã trở nên sáng sủa, tự tin hơn rất nhiều, đọc sách, quả nhiên rất hữu dụng.
Cố Vân Đông cười cười, thu hồi tầm mắt, đi xem những người khác trong phòng học.
Ngoại trừ có mấy học sinh tính tình nóng nảy, gãi đầu gãi tai không ngừng dịch mông, thì những người khác dáng vẻ đều rất nghiêm túc.
Mặc dù tuổi tác cũng không phải quá lớn, nhưng dáng vẻ cầm quân cờ kia rất ra dáng người lớn.
Vị phu tử kia cũng không quá quản, bản thân đang cầm xem một quyển kì phổ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn một chút, phần lớn thời gian đều để cho học sinh tự do phát huy.
Cuối cùng, Cố Vân Đông nhìn về phía đệ đệ nhà mình một lần nữa.
Thấy hắn rốt cuộc cũng chậm rãi hạ quân cờ trắng trong tay xuống bàn cờ, không biết vì sao, cô vậy mà cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Đến phiên Liễu Dật, ngược lại động tác của hắn rất nhanh chóng, cầm lấy quân đen lưu loát đặt lên trên.
Cố Vân Đông nghĩ, đến lượt đệ đệ phỏng chừng lại phải đợi một thời gian dài
Ai ngờ bên kia Liễu Dật mới vừa thu tay lại, đã nghe thấy giọng nói thanh thúy của Cố Vân Thư vang lên ngay sau đó: “Không được, ngươi không thể đặt ở chỗ này.”
Liễu Dật mờ mịt, nhìn quân cờ mình vừa mới đặt xuống bị Cố Vân Thư cầm lên, nhét trở lại vào tay mình một lần nữa.
Hắn không khỏi kỳ quái hỏi: “Vì sao ta không thể đặt ở chỗ này?”
Liễu Dật rất cẩn thận nhìn một chút, cũng không có trái với quy tắc, đặt cờ xuống vị trí kia không phải rất bình thường sao?
Hắn nhìn Cố Vân Thư, ánh mắt rất chân thành, tràn ngập sự tò mò.
Cố Vân Thư cũng rất nghiêm túc, rất nghiêm trang nói cho hắn: “Đương nhiên là ngươi không thể đặt ở chỗ này, ngươi xem này, ngươi đặt ở chỗ này, ta đây chỉ có thể dặt ở chỗ đó, sau đó ngươi lại đặt ở nơi này, sau đó lại như thế này…… Ta liền thua nha.”
Hạ Dược cũng đang chơi cờ ở bên cạnh, nghe được lời thằng bé nói, thiếu chút nữa bị sắc nước miếng của mình.
Liễu Dật cũng vẻ mặt hắc tuyến: “Thua thì thua, ta chơi cờ rất tốt, ngươi so ra kém ta cũng là bình thường, thua cũng không mất mặt.”
“Ngươi hiểu lầm rồi, ta không sợ mất mặt, kỳ thật ta vì muốn tốt cho ngươi.” Cố Vân Thư đặc biệt thành khẩn, đặc biệt trịnh trọng mà nói.
Lần này Liễu Dật thật sự không thể lý giải được: “Tốt như thế nào?”
“Ngươi nghĩ xem, ngươi học chơi cờ, chắc chắn là hy vọng càng chơi càng tốt. Ngươi chơi với ta, chỉ một lát liền thắng thì không có bao nhiêu thú vị, không có nhiều cảm giác thành tựu đúng không? Nhưng những người khác ở đây cũng không phải là đối thủ của ngươi, cho nên, ngươi chỉ có thể khiêu chiến với chính ngươi.”
“Sao ta lại phải khiêu chiến với chính mình?” Liễu Dật khiêm tốn thỉnh giáo.
“Ngươi phải chuyển từ không có khả năng thành có khả năng.” Cố Vân Thư rất thành tâm đề nghị: “Ngươi xem, quân cờ này của ngươi hẳn là nên hạ ở chỗ này, ta đây có thể ngăn cản ngươi. Vậy có phải ngươi sẽ cảm thấy muốn phá giải ván cờ này liền không còn dễ dàng như vậy nữa, đúng không? Ngươi phải khiêu chiến với loại khó khăn này, ngươi nghĩ lại xem, ta hạ một nước cờ dở, nhưng ta vẫn còn có khả năng thay đổi cục diện. Đó chẳng phải là khiêu chiến với chính ngươi sao?”
Mắt Liễu Dật sáng lên: “Nói rất có đạo lý.”
Những người nghe xong đều cảm thấy câu nói này không có gì sai.