Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 289 - Chương 289. Làm Chưởng Quầy Ba Tháng.

Chương 289. Làm Chưởng Quầy Ba Tháng. Chương 289. Làm Chưởng Quầy Ba Tháng.

Chương 289: Làm Chưởng Quầy Ba Tháng.

Kiềm chế tâm tình hưng phấn, lỗ tai Thung Tử dựng thẳng đứng.

Thậm chí khoảng cách với Cố Vân Đông càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cuối cùng dứt khoát đứng ở phía sau Trịnh Cương, cầm giẻ lau lau lưng ghế của hắn.

Cố Vân Đông: “……” Ngươi còn có thể rõ ràng hơn một chút nữa sao?

Trịnh Cương cũng dở khóc dở cười, dứt khoát thay hắn hỏi cô: “Chủ nhân, phủ thành bên kia, ta tất nhiên nguyện ý đi, vậy cửa hàng bên này phải sắp xếp thế nào?”

Ngón tay Cố Vân Đông nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, liếc nhìn Thung Tử đột nhiên khẩn trương mà dừng động tác, cười nói: “Trịnh thúc có đề nghị gì không?”

“Kỳ thật cửa hàng này tuy rằng khai trương chưa đầy một năm, nhưng việc làm ăn vẫn rất tốt, khách hàng cũng nhiều, phần lớn vẫn là khách hàng cũ. Cho nên dùng người quen đảm nhiệm vị trí chưởng quầy cũng tương đối tốt, từ khi cửa hàng khai trương Thung Tử đã ở đây, đối với nơi này Thung Tử là người quen thuộc cũng có tình cảm, khách hàng cũng rất thích hắn. Hơn nữa mấy ngày nay, hắn vẫn luôn đi theo ta học chữ luyện bút, đã càng ngày càng thành thục ổn định, hắn là người thích hợp nhất.”

Thung Tử ngơ ngác nhìn Trịnh Cương, những lời nói của chưởng quầy, khiến lòng hắn cảm động không thôi, hốc mắt cũng đỏ lên.

Rõ ràng ngày thường đối với mình vô cùng nghiêm khắc, động chút lại nói hắn quá láu cá không đủ trầm ổn, không nghĩ tới ở trước mặt cô chủ, lại đánh giá hắn cao như vậy.

Quả thực, quả thực quá xấu rồi.

Cố Vân Đông liếc mắt nhìn hắn, cười: “Kỳ thật Thung Tử làm chưởng quầy, ta cũng từng suy xét quá.”

Thân thể Thung Tử cứng đờ, trải qua những ngày rèn luyện này, lần đầu tiên hắn nghe ra ý tứ trong lời nói của Cố Vân Đông.

Đã từng suy xét qua?

Nói cách khác, hiện tại đã không còn suy xét nữa, phải không?

Tức khắc Cọc Tử có chút mất mát, uể oải cúi đầu. Ngẫm lại cũng đúng, rốt cuộc tuổi của hắn cũng không lớn, nào có chuyện mới làm tiểu nhị có chút thời gian như vậy lại được đề bạt làm chưởng quầy?

Chỉ là không biết chưởng quầy mới tới tính tình như thế nào, có dễ nói chuyện hay không, có giống như chưởng quầy Trịnh, còn dạy hắn đọc sách biết chữ.

Hiện tại ngẫm lại, hắn đột nhiên phát hiện Trịnh chưởng quầy đối mình thật sự thật lòng khoan dung và quan tâm.

Ngày thường ngoài miệng cũng nghiêm khắc một chút, nhưng hễ có cái gì ăn ngon dùng tốt, hắn đều sẽ cho mình một phần.

Càng nghĩ càng dâng trào, Thung Tử cảm giác mình muốn khóc.

Cố Vân Đông lại nói: “Nhưng, về sau ngẫm lại còn có một lựa chọn khác, mặc kệ nói như thế nào, vẫn là cần Thung Tử tự mình hiểu ra.”

Thung Tử sửng sốt, chớp chớp mắt, có ý gì?

Cái gì gọi là còn một lựa chọn khác?

“Cô, cô chủ, cái gì mà muốn ta tự mình nghĩ kỹ?”

Cố Vân Đông cười nói: “Trịnh thúc nói không sai, sau khi hắn đi phủ thành, cửa tiệm này cần một người quen tay để quản lý, ngươi là người thích hợp nhất.”

Tâm tư vừa mới chìm xuống của Thung Tử đột nhiên sống lại, đôi mắt phát ra ánh sáng đến kinh người.

Cố Vân Đông: “Ngươi đảm nhiệm chức chưởng quầy này, ba tháng.”

“Cái gì? Ba tháng sau sẽ không cho ta làm nữa?” Vậy không phải quá ngắn sao?

“Ba tháng sau, cho ngươi hai lựa chọn, một là tiếp tục ở lại nơi này làm chưởng quầy, lựa chọn thứ hai, là đi phủ thành, tiếp tục làm tiểu nhị dưới tay Trịnh thúc. Muốn chọn như thế nào, chính ngươi là người quyết định.”

Thung Tử sững sờ, chuyện này, chuyện này, chuyện này……

Việc lựa chọn cũng quá khó khăn, quá khó khăn với hắn.

“Cô chủ, về chuyện này, ta phải ngẫm lại thật kỹ.” Hiện tại đầu óc của hắn có chút loạn, cho tới bây giờ, làm chưởng quầy chính là giấc mộng của hắn, mười lăm phút trước, việc này vẫn còn được xem như mục tiêu cuối cùng của hắn.

Thế nhưng đi phủ thành, hình như cũng không tệ.

Nhưng đi bên kia mình vẫn phải làm tiểu nhị, sau khi làm chưởng quầy ba tháng lại trở về làm tiểu nhị.

Cố Vân Đông uống một ngụm trà: “Không vội, ngươi cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi hãy nói với ta.”

“Hả, Ồ, được.” Thung Tử ngơ ngác, cầm lấy giẻ lau, muốn xoay người rời đi.

Đột nhiên Cố Vân Đông lại nói thêm một câu: “Đúng rồi, trong ba tháng ngươi đảm nhận chức chưởng quầy này, sẽ có tiểu nhị mới đến tên là Trần Tiến Tài, ngươi nhớ chỉ dẫn hắn cho thật tốt, hãy giúp hắn làm quen với công việc càng sớm càng tốt.”

“Bang.” giẻ lau trong tay Thung Tử rơi xuống đất, hắn quay đầu lại, hoảng sợ nhìn Cố Vân Đông, có chút khó có thể tin nổi, hỏi: “Cô chủ, cô nói ai?”

“Trần Tiến Tài, con trai lớn của nhà trưởng thôn.”

Bước chân Thung Tử có chút không ổn định, Trần Tiến Tài mỗi lần nhìn thấy mình lỗ mũi luôn hếch lên trời? Bản thân mình ở trước mặt hắn cũng không tự giác mà cong eo cúi đầu trước lão đại Trần gia, bây giờ lại cho hắn ta làm tiểu nhị ở đây?

Đến lúc đó sợ là hắn mới chính là tiểu nhị bị sai khiến đến chóng mặt sao?

Không đúng, sao hắn có thể nghĩ như vậy?

Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, hiện tại hắn đối mặt với thiếu gia tiểu thư của gia đình giàu có ở huyện thành này một chút cũng không sợ, còn sợ Trần Tiến Tài cái gì chứ?

Hắn chính là chưởng quầy, trong đầu Thung Tử đột nhiên xuất hiện hình ảnh chính mình khoanh tay đứng ở bên cạnh quầy bảo Trần Tiến Tài châm trà cho mình, má ơi, ngẫm lại cũng rất sảng khoái.

Cố Vân Đông không biết nội tâm của hắn đã giao chiến mấy trăm hiệp, cô thấy dáng vẻ kia của Thung Tử, hỏi: “Sao vậy, có vấn đề gì sao?”

“Không có, một chút vấn đề cũng không có, ta sẽ dạy dỗ hắn biết làm thế nào để trở thành một tiểu nhị có lễ nghĩa, đúng mực. Cô chủ yên tâm, ta sẽ không phụ công Trịnh thúc bồi dưỡng ta một thời gian dài như vậy.”

Hắn thẳng lưng, bàn tay vỗ ngực mạnh mẽ.

Cố Vân Đông luôn cảm thấy giọng điệu này của hắn có chút kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: “Được, nếu không có vấn đề gì nữa, vậy hai ngày này ngươi chuẩn bị tốt một chút. Thừa dịp Trịnh thúc còn ở đây, có cái gì không hiểu mau chóng hỏi đi, học cách ghi chép sổ sách, còn có, nhân tiện suy xét vấn đề lúc nãy một chút.”

“Dạ, ta đã biết thưa cô chủ, ta nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt.”

Trịnh Cương cũng trấn an cô: “Hai ngày này ta sẽ chậm rãi chỉ dạy, giúp Thung Tử học được cách một mình đảm đương công việc. Đúng rồi, người tên Trần Tiến Tài kia, không biết khi nào sẽ tới.”

“Ngày mai, ta sẽ bảo hắn ngày mai tới đây.”

Cố Vân Đông nói, lại dặn dò một số chuyện khác, sau đó mới rời khỏi Cố Ký.

Ở trên đường mua vài thứ, mắt thấy thời gian không còn sớm, lúc này cô mới trở về học đường của Tần Văn Tranh.

Dường như cha cô vẫn còn nói chuyện với Tần Văn Tranh, Cố Vân Đông còn chưa tới cửa thư phòng đã nghe thấy tiếng, cũng có thể nghe được tiếng cười sang sảng lại vui vẻ kia. Thậm chí cô còn nghe được tiếng cười của Tần Văn Tranh, hai người này rõ ràng trò chuyện với nhau thật vui vẻ lại tâm đầu ý hợp, chỉ sợ cũng đã quên mất thời gian rồi đúng không?

Cô thở dài một hơi, dứt khoát xoay người đi đến học đường nơi học sinh đang học.

Cố Vân Đông cũng không phải là lần đầu tiên tới xem đệ đệ học bài, học đường Tần Văn Tranh, trừ bỏ phu tử là hắn ra, thì vẫn còn một phu tử dạy văn và một phu tử dạy võ nữa.

Tuổi tác hai người này đều không lớn, là tự Tần Văn Tranh mời về.

Dù sao hắn cũng có rất nhiều chuyện phải làm, không có khả năng lúc nào cũng có thể tự mình dạy dỗ những học sinh này.

Ví dụ như hiện tại, người dạy dỗ học sinh ở bên trong học đường là vị phu tử kia.

Lúc Cố Vân Đông đi qua còn cố tình nhẹ nhàng bước chân, sợ quấy rầy đến bọn chúng học tập.

Ai biết đi càng tới gần, lại càng không nghe được một chút âm thanh nào, giống như âm thanh đọc sách trước đây dường như đã biến mất toàn bộ.

Cô hơi ngẩn ra một chút, nhịn không được tăng tốc bước chân, nhanh chóng đi đến lớp học.

Hừm, mười mấy học sinh đều đang ở đây.

Bình Luận (0)
Comment