Chương 288: Đừng Theo Đuổi Thần Tượng!!
Tần Văn Tranh ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Đại Giang không có chút động tĩnh nào, không khỏi sửng sốt một chút.
Cố Vân Đông kéo tay áo ông, Cố Đại Giang giật mình hoàn hồn, cũng vội vàng chắp tay chào hỏi: “Làm phiền truyền tin cho tiên sinh nhà ngươi, có Cố Đại Giang tới thăm hỏi.”
Tần Văn Tranh: “……”
Cố Vân Đông: “……”
“Khụ, cái kia, cha à.” Cố Vân Đông nghĩ đến ngày hôm qua hình như cha cô gọi phu tử của Vân Thư là lão tiên sinh, lập tức có chút dở khóc dở cười: “Người này chính là phu tử của Vân Thư.”
Cố Đại Giang đột nhiên mở to hai mắt, buột miệng thốt lên: “Phu tử của Vân Thư không phải là lão tiên sinh sao?”
“Cha, ai nói cho cha biết ngài ấy là lão tiên sinh?”
Cố Đại Giang dừng một chút: “Nhưng không phải con nói là mấy năm trước hắn là Trạng Nguyên sao? Ta có xem công báo, Trạng Nguyên của mười lắm năm qua, đều đã hơn 40 tuổi. Nhưng hắn mới……”
Ông dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày nói: “Nhưng thật ra có một người chàng trai thiên tài, xác thực mấy năm trước đã đỗ Trạng Nguyên. Nhưng thiếu niên họ Tần kia không phải đã chết vì bệnh sao?”
Tần Văn Tranh sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng, nói: “Nếu là thật thì, tại hạ hẳn chính là người thiếu niên họ Tần kia, Tần Văn Tranh.”
Cố Đại Giang bất ngờ nhìn về phía hắn, ánh mắt nóng rát, thân thể vẫn không thể nhúc nhích, giống như bị bất động.
“Cha?” Tần Văn Tranh có bộ dạng rất bình thường đúng không? Có gì đáng sợ như vậy sao?
Tần Văn Tranh cũng không nhịn được liếc nhìn Cố Vân Đông, lại giải thích thêm một câu: “Lúc trước Tần mỗ quả thật bởi vì một số lý do mà từ chức quan, cũng có người đồn là Tần mỗ đã chết vì bệnh, không nghĩ tới, lời đồn này lại truyền tới phủ Vĩnh Ninh, ngược lại làm cho ngài hiểu lầm.”
“Ngươi, ngươi, ngươi thật sự là Tần Văn Tranh?” Một lúc lâu sau, Cố Đại Giang mới phản ứng lại, cổ họng khô khốc, giọng khàn khàn.
Tần Văn Tranh gật đầu: “Ta thật sự là Tần Văn Tranh, Cố cô nương có thể làm chứng.”
Cố Đại Giang xoay đầu, lại ngơ ngác nhìn chằm chằm con gái mình. Thấy cô gật đầu, không nhịn được hỏi: “Tại sao con không nói cho cha biết thầy giáo của Vân Thư là Tần Văn Tranh?”
“Con sợ cha nói con gọi thẳng tên huý của phu tử thì không được lễ phép.”
Người đọc sách nhiều quy củ, đặc biệt phương diện tôn sư trọng đạo này, Tần Văn Tranh lại là thầy của Cố Vân Thư, cô vẫn không nên quá tùy ý thì tốt hơn.
Nào biết được vì chuyện này lại khiến cho cha cô hiểu lầm đối phương là một người già?
Cố Vân Đông thầm bật cười, lúc ngẩng đầu, lại thấy vẻ mặt kích động của cha cô đang nhìn Tần Văn Tranh, ánh sáng trong mắt cơ hồ có thể sáng đến chói mắt người khác.
“Tần phu tử, Tần tiên sinh, Tần đại nhân, ta không nghĩ tới, khi ta còn sống, còn có thể gặp được ngài. Quả thực, thật tốt quá, ngài còn là phu tử của con ta. Ta, ta …… Bài văn thi cử lúc trước của tiên sinh được người khác trích lại, may mắn ta có thể xem qua nó, đối với lối hành văn của tiên sinh ta vô cùng bội phục, lúc ấy liền nghĩ, nếu một ngày nào đó ta có thể nhìn thấy tiên sinh, cùng với tiên sinh thảo luận về văn chương, vậy cuộc đời này của ta sẽ không có tiếc nuối. Không thể tưởng tượng được, lại là sự thật ……”
Cố Vân Đông mở to hai mắt, cha, đối phương chính là người có tâm cơ thâm sâu, không hề có tiết tháo, không đáng để cho cha kính nể sùng bái như vậy, cha mau mau tỉnh lại.
“Cha, chuyện này, tiên sinh Vân Thư cha cũng thấy rồi, có phải chúng ta nên đi rồi không.”
Cố Đại Giang cũng không quay đầu lại: “Không không không, cha còn có rất nhiều lời muốn nói với Tần tiên sinh, nếu Tần tiên sinh không ngại, không thấy quá đáng có thể mời tại hạ uống một ly trà không.”
“Không ngại.” Tần Văn Tranh liếc nhìn Cố Vân Đông, lập tức đồng ý.
Cả người Cố Vân Đông đều thấy không tốt, cha à, ổn định tự kiềm chế của cha đâu rồi? Tuổi đã lớn, không cần theo đuổi thần tượng nha?
Cố Vân Đông cố gắng vài lần, cuối cùng vẫn không có thể mang Cố Đại Giang đi, chỉ có thể để ông ấy ở lại Tần gia, cùng Tần Văn Tranh trao đổi học vấn.
Cô thở dài từ học đường của Tần gia đi ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời xa xăm.
Cố Vân Đông lại quay đầu nhìn thoáng qua cửa Tần gia, lúc này mới sải bước về phía trước, trực tiếp chui vào xe ngựa.
Xe chạy về phía Cố Ký, không bao lâu, liền dừng ở cổng lớn Cố Ký.
Thung Tử nhìn thấy xe ngựa quen thuộc, không nói hai lời liền nghênh đón.
Quả nhiên chính là Cố Vân Đông, hắn vội vàng đưa tay đỡ cô.
Sau khi bị Cố Vân Đông trừng mắt một cái, mới ngượng ngùng nhanh chóng thu tay trở về.
Việc làm ăn của Cố Ký không tồi, mỗi ngày xưởng Cố gia đều có hàng mới đưa đến đây, bán cũng rất nhanh.
Lúc Cố Vân Đông đi vào, trong cửa hàng còn có vài người đang xem.
Không giống như tình huống mua đường trắng trước kia, cửa hàng hoa quả sấy khô được nữ nhân ưa thích hơn.
Vì vậy trong cửa hàng thỉnh thoảng cũng sẽ có những phụ nhân ăn mặc không tệ ghé lại đây, mua một chút làm đồ ăn vặt cũng tốt, ngọt miệng cũng được, đều có thể cống hiến rất lớn cho doanh số bán hàng.
Cố Vân Đông vừa đi vào, liền trực tiếp đi vào quầy.
Mấy người phụ nữ còn có chút kinh ngạc, không biết cô có thân phận gì, nhỏ giọng nói với nhau vài câu.
Thung Tử rất nhanh đã phục vụ các nàng mua xong đồ, lúc này mới nhanh chân chạy tới hỏi: “Cô chủ, sao lại tới đây?”
“Đây là do ngươi viết?” Cố Vân Đông cúi đầu, tìm ra mấy tờ giấy, nhìn thấy chữ viết dần dần thành hình, hơi nhướng mày.
Thung Tử thò đầu vào nhìn, lập tức cười hắc hắc: “Là ta viết, thế nào cô chủ, có phải tiến bộ rất lớn không?”
Bản thân hắn cảm thấy rất tốt, hắn đã lập chí muốn làm chưởng quầy.
Cố Vân Đông liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhìn thấy Trịnh Cương cầm sổ sách từ sân sau đi ra, hẳn là đi đối chiếu hàng hóa.
Nhìn thấy Cố Vân Đông cũng ngẩn ra một chút: “Cô chủ tới sao?”
“Ừm, Trịnh thúc, lần này lại đây, ta có việc muốn nói với ngươi.”
Trịnh Cương đem sổ sách cất kỹ: “Cô chủ có việc gì, cứ việc phân phó.”
“Là thế này.” Cố Vân Đông với hắn ngồi vào ghế trong khu tiếp khách, vừa uống nước trà do Thung Tử rót, vừa nói: “Ta tính đi phủ thành mở thêm một gian hàng Cố Ký, ngươi cũng biết, gian cửa hàng ở huyện thành này tuy rằng làm ăn không tồi, nhưng nếu lượng hàng quá nhiều vẫn là ăn không vào, người trong huyện thành cũng chỉ có như vậy.”
Trịnh Cương gật gật đầu: “Quả thật là vậy.”
Hắn biết, chủ nhân sớm muộn gì cũng sẽ mở rộng Cố Ký càng ngày càng lớn.
“Ngươi ở Cố Ký làm rất tốt, người ta có thể tín nhiệm không nhiều lắm, cho nên muốn giao cho ngươi Cố Ký ở phủ thành bên kia. Lúc trước Trịnh thúc cũng đã từng ở phủ thành nhiều năm, tình huống ở bên kia cũng quen thuộc, là người tốt nhất có thể lựa chọn. Đương nhiên, chắc chắn ngay từ đầu sẽ rất mệt, việc vặt cũng nhiều, Trịnh thúc phải vất vả một chút.”
Trịnh Cương lại mơ hồ có chút kích động, đương nhiên hắn muốn đi phủ thành, sợ vất vả gì chứ? Dù khổ dù mệt đến đâu, nhưng nếu đạt được thành quả nhất định sẽ rất xứng đáng.
Hắn là nam nhân, ít nhiều cũng có chút tham vọng về sự nghiệp. Lúc trước bị bắt từ phủ thành trở về, phần không cam lòng trong lòng đã dày vò hắn một khoảng thời gian dài. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội đứng lên một lần nữa, làm sao hắn có thể không cao hứng?
Vì vậy, Trịnh Cương rất nhanh liền đồng ý: “Cô chủ, ta đi.”
Thung Tử ở bên cạnh vẫn luôn cầm một giẻ lau, lau đi lau lại một vị trí, cũng nhịn không được mà kích động.
Chưởng quầy Trịnh đi rồi, vậy nguyện vọng lên làm chưởng quầy của hắn, có phải là có thể thực hiện rồi không?