Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287. Kha Biểu Cô Phải Rời Đi.

Chương 287. Kha Biểu Cô Phải Rời Đi. Chương 287. Kha Biểu Cô Phải Rời Đi.

Chương 287: Kha Biểu Cô Phải Rời Đi.

“Vân Đông.” Biểu cô Kha lại cắt ngang lời cô nói: “Ngươi nói như vậy, ta thật cao hứng, cũng không uổng phí ta thật lòng đối xử với ngươi.”

Cố Vân Đông nhíu mày, nghe bà nói tiếp: “Chỉ là, ta cũng nên đi rồi.”

“Đi? Ý của người là sao?”

“Lúc trước ở lại Cố gia, là bởi vì ngươi muốn ra ngoài tìm kiếm cha ngươi và Tống thái y, ta không yên lòng Vân Thư và Vân Khả, cho nên mới ở lại Cố gia chăm sóc bọn chúng. Hiện giờ đã tìm được cha ngươi rồi, Tống thái y bên kia cũng có thể liên lạc, về sau ngươi ra ngoài cũng không cần lo lắng cho hai đứa nhỏ. Tất nhiên ta cũng nên về nhà.”

Cố Vân Đông có chút trở tay không kịp, cô thật sự không ngờ Biểu cô Kha lại muốn nói ra lời từ biệt.

“Tại sao phải trở về? Biểu cô, về nhà người cũng chỉ có một mình, ở chỗ này còn có Vân Thư và Khả Khả ở cùng ngươi. Hơn nữa, chúng ta cũng đã sớm coi biểu cô là người thân, tính sẽ dưỡng lão cho người.”

“Ta biết.” Thần sắc Kha biểu cô nhu hòa hơn rất nhiều, mấy ngày nay, không phải bà cũng xem mấy đứa nhỏ là người thân sao? “Tuy rằng luyến tiếc, nhưng Vân Đông, ta cũng nên trở về rồi.”

Kha biểu cô rất nghiêm túc, ánh mắt kiên định.

Xác thật người Cố gia không xem bà là người ngoài, nhưng dù sao bà cũng là người có gia đình, cũng có người thân.

Không nói đến chuyện khác, chỉ cần nói bà còn có người cháu họ Nhiếp Thông, nếu phải dưỡng lão, Nhiếp gia tuyệt đối không nói hai lời mà đón bà về.

Bà ở lại Cố gia để Cố Vân Đông hoàn toàn không có quan hệ huyết thống tới dưỡng lão cho bà? Nhiếp gia sẽ bị người ta chọc vào xương sống mà mắng.

Hơn nữa nếu bà tiếp tục ở lại Cố gia, cũng rất xấu hổ.

Cố Vân Đông im lặng, hơi cúi đầu, bộ dạng không muốn phản ứng với Kha biểu cô.

Bộ dạng này của cô, ngược lại có vài phần cáu kỉnh.

Kha biểu cô nhìn thấy muốn cười: “Hóa ra ngươi cũng có lúc trẻ con như vậy, được rồi, biểu cô biết tâm ý của ngươi. Cũng không phải về sau không thể gặp mặt nữa. Phủ thành cách nơi này cũng không tính là xa, nếu ta nhớ các ngươi, lại qua đây là được, thân thể này của ta rất khỏe mạnh, chạy tới chạy lui, không thành vấn đề.”

Cố Vân Đông mím môi, vẫn là không muốn nói chuyện.

Qua hồi lâu, cô mới lau mặt một cái: “Được, nếu biểu cô tâm ý đã quyết, ta tôn trọng sự lựa chọn của người. Nhưng Khả Khả với Vân Thư bên kia, ta mặc kệ, biểu cô tự mình đi thuyết phục bọn chúng đi.”

“……” Quả nhiên vẫn là bạch thiết hắc*, vừa mới còn cảm thấy cô có vài phần đáng yêu, lập tức liền lộ ra nguyên hình.

(*Bạch thiết hắc” là cụm từ dùng để chỉ những người có vẻ ngoài thánh thiện như thiên sứ song bên trong lại tà ác, đen tối, xuống tay hại người một cách tàn nhẫn, quyết không nương tay)

Bất quá, bà đã có thể thu phục Cố Vân Đông, chẳng lẽ còn không trị được Vân Thư và Vân Khả?

Buổi tối hôm đó, chờ Vân Thư đi học về nhà, Kha biểu cô nghiêm túc tiến hành một cuộc nói chuyện vô cùng sâu sắc với hai đứa nhỏ.

Đương nhiên hai đứa bé rất không nỡ, đặc biệt là Khả Khả, khuôn mặt nhỏ khóc đến nở hoa.

Tiểu cô nương là người ở chung với Kha biểu cô nhiều nhất, hai lần Cố Vân Đông rời khỏi thôn Vĩnh Phúc, đều là Kha biểu cô chăm sóc cho con bé. Người ở chung lâu sẽ có cảm tình, cũng trở thành thói quen, đột nhiên phải rời đi, nháy mắt tiểu cô nương liền rơi lệ.

Kha biểu cô trấn an con bé hồi lâu, con bé mới rung rưng nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu, chỉ là cả buổi tối đều ở trong lòng bà không chịu đi.

Kha biểu cô vừa bất đắc dĩ lại vui mừng, ôm tiểu cô nương mềm mại trong lòng nói với Cố Vân Đông: “Ngày mai, sáng sớm mai ta sẽ đi.”

Mặt Cố Vân Đông không biểu tình: “Ngày mai không được, ngày mai cha cháu còn phải đưa Vân Thư đến trường, xe ngựa không có trống chỗ.”

Cố Đại Giang quan sát từ đầu đến cuối, lập tức nghiêm túc gật đầu: “Đúng đúng, ta phải đi thăm hỏi tiên sinh* của Vân Thư, ngày kia mấy đứa Vân Thư lại được nghỉ, ta không thể lại kéo dài nữa, bằng không lão gia sẽ cho rằng nhà của chúng ta không có thành ý.”

Hả? Lão gia??

(*tiên sinh: 1. Thầy giáo, theo cách gọi tôn vinh của học trò nho học thời xưa.

Cố Vân Đông cảm thấy hình như cha cô đã hiểu lầm chuyện gì đó, nhưng giờ phút này cũng không để ý làm sáng tỏ, chỉ nói với Kha biểu cô: “Đúng vậy, chuyện chính là như vậy.”

Kha biểu cô đỡ trán, Cố gia có ba chiếc xe, chẳng lẽ còn không thể lấy ra một chiếc? Dù là lấy cớ, cũng nên tìm một cái có thành ý chút chứ?

Nhưng tiểu cô nương ở trong lòng đang ôm chặt lấy cổ bà, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng, quả thực làm cho bà không chống đỡ nổi.

“Biểu cô, đợi mấy ngày nữa người lại đi có được không? Khả Khả đau lòng.”

“Được được được.” Kha biểu cô vội vàng đồng ý: “Đợi mấy ngày thì đợi mấy ngày.”

Quên đi, vốn việc này cũng rất đột ngột, cho nhau một thời gian đệm cũng tốt.

Việc này được giải quyết ổn thỏa, nhưng chuyện Cố Đại Giang muốn đi thăm hỏi thầy giáo của Vân Thư và Nguyên Trí, lại không thể trì hoãn thêm nữa.

Thân là một người cha, đây là trách nhiệm của ông.

Ngày hôm sau, Cố Đại Giang liền cầm vài đồ hộp bỏ vào trong xe ngựa.

Cuối cùng còn có chút không yên tâm hỏi Vân Thư: “Con chắc chắn phu tử của các con thật sự thích cái này chứ?”

Cố Vân Thư vô cùng khẳng định, gật gật đầu: “Thích, có một lần con nhìn thấy ông ấy ăn hết một bình vẫn còn muốn ăn nữa.”

Cố Đại Giang không khỏi nhíu mày, người già lại ăn ngọt như vậy, có phải có chút không tốt không?

Chỉ là Vân Đông và Vân Thư đều nói như vậy, vậy chắc chắn không sai.

Sau khi đồ đạc được chuẩn bị tốt, Cố Đại Giang mới vào trong xe ngựa.

Cố Vân Đông cũng đi cùng, cô phải đi đến cửa tiệm tìm Trịnh Cương và Thung Tử, về chuyện đi phủ thành mở cửa hàng, cần phải tính toán lại.

Lúc sắp ra khỏi cửa, cô lại nhìn về phía Thiệu gia bên kia.

Thiệu Thanh Viễn vẫn chưa trở về, Cố Vân Đông không khỏi có chút lo lắng sốt ruột, đã qua mấy ngày rồi sao còn chưa trở về?

Trước kia hắn cũng vào núi, nhưng nhiều nhất là ba ngày đã trở về.

Hiện tại, đã là ngày thứ tư.

Nếu không phải bốn người A Miêu cũng đi theo, giờ phút này Cố Vân Đông đã đứng ngồi không yên, hận không thể vào núi đi tìm người.

“Vân Đông, Vân Đông?” Bên tai truyền đến giọng của Cố Đại Giang.

Cố Vân Đông đột nhiên lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện xe ngựa đã tới huyện thành rồi.

Cố Đại Giang lo lắng nhìn cô: “Con cùng cha đi đến học đường trước, hay là trực tiếp đến cửa hàng?”

“Đi học đường trước đi.”

Bên ngoài Đồng lão cha nghe phân phó xong, lập tức rẽ sang con đường bên trái.

Tới cửa học đường, Cố Đại Giang xuống xe trước, kiểm tra lại quần áo của mình, cảm thấy trước sau không có gì bất ổn, mới tiến lên gõ cửa.

Vẫn là người gác cổng kia, hắn quen biết Cố Vân Đông, cũng nhận ra Cố Đại Giang.

Nghe nói là đặc biệt tới đây thăm hỏi tiên sinh, vội vàng dẫn bọn họ đi vào bên trong.

Dù sao trước kia lúc Cố Vân Đông tới đây, đều không bị cản lại.

Vân Thư và Nguyên Trí vẫy tay tạm biệt bọn họ, sau đó cùng với các bạn học đi ngang qua cùng nhau vào lớp học.

Cha con Cố Đại Giang chuyển hướng, đi tới thư phòng của Tần Văn Tranh trước.

Hạ nhân của Tần Văn Tranh đang đứng ở cửa, nhìn thấy Cố Vân Đông còn rất cao hứng: “Cố cô nương tới rồi sao?”

“Ừm, cha ta vừa trở về, muốn đến thăm hỏi tiên sinh.”

Gã người hầu kia liền nhìn Cố Đại Giang một cái, cười nói: “Cố công tử đã nói qua việc này, Cố lão gia và Cố cô nương chờ một lát, ta đi thông báo ngay lập tức.”

Nói xong đi vào thư phòng, chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến âm thanh sột soạt.

Rất nhanh, Tần Văn Tranh đi ra.

“Cố lão gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, cuối cùng cũng được gặp mặt.” Tần Văn Tranh tiến lên cười ha ha, hơi hơi chắp tay.

Cố Đại Giang: “……” Đây, là ai vậy?

Bình Luận (0)
Comment