Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 286 - Chương 286. Kết Cục Của Mẹ Con Phương Thị.

Chương 286. Kết Cục Của Mẹ Con Phương Thị. Chương 286. Kết Cục Của Mẹ Con Phương Thị.

Chương 286: Kết Cục Của Mẹ Con Phương Thị.

"Ngươi cứ nhìn chằm chằm vào các nàng, nhìn xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo." Cố Vân Đông phân phó Đồng Bình.

Đồng Bình nghe cô phân tích xong, lúc này nhiệt huyết sôi trào, cũng không thấy khó chịu trong lòng nữa.

Quả nhiên, qua hai ngày sau, Đồng Bình đã thăm dò được tin tức mới nhất.

Phương thị và Tưởng Vĩnh Khang xác thực đã ở bên nhau, hai người bọn họ đều về lại trấn trên.

Tiểu viện màPhương thị ở trước kia cũng đã trả lại cho người ta, hôm nay bà ta đang ở trong nhà của Tưởng Vĩnh Khang.

Bởi vì Tưởng Vĩnh Khang và Phương thị là nửa vợ chồng cho nên con trai và con dâu của Tưởng Vĩnh Khang đều rất không được tự nhiên, không thể tiếp nhận chuyện này. Nhưng trong nhà có thêm một người làm việc nên bọn họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Quần áo của Tưởng gia đều là Phương thị giặt, ngay cả cháu trai của Tưởng Vĩnh Khang cũng là Phương thị chăm.

Phương thị là người vừa lười biếng lại nhỏ nhen, đương nhiên bà ta cũng muốn từ chối nhưng Tưởng Vĩnh Khang không có cảm tình với bà ta, chẳng những ông ta không giúp Phương thị mà còn đề phòng bà ta khắp nơi.

Phương thị tức giận muốn chết, muốn quay về thôn Vĩnh Phúc tìm anh chồng làm thôn trưởng ra mặt, nhưng rất nhanh sau đó bà ta ý thức được mình không còn là người của Trần gia nữa. Muốn về nhà mẹ đẻ tìm huynh đệ ra mặt nhưng nhà mẹ đẻ ghét bỏ bà ta làm mất hết thể diện, lớn tuổi như vậy còn làm ra loại chuyện này, ngoại trừ mẹ của bà ta mắng Tưởng Vĩnh Khang vài câu ra, căn bản là không có ai để ý tới bà ta.

Tưởng Vĩnh Khang vốn là người có tâm địa gian xảo, trăng hoa háo sắc, mấy tháng nay hắn vì muốn dụ dỗ Dương thị mà ở lại thôn Vĩnh Phúc, có thể nói là thanh tâm quả dục rồi.

Hôm nay trở lại trấn trên, bắt đầu đi gặp những tình nhân kia của mình, cả ngày đều không về nhà.

Tuy Phương thị rất chán ghét Tưởng Vĩnh Khang, nhưng hai người đã thành thân, vậy ông ta chính là người đàn ông của mình, làm sao có thể cho phép ông ta cả ngày mắt đi mày lại cùng những người phụ nữ khác, còn bà ta thì ở nhà làm người hầu được?

Phương thị cũng là người có lòng dạ độc ác, bà ta trực tiếp mật báo với chồng của người Tưởng Vĩnh Khang đang thông đồng. Tưởng Vĩnh Khang lại bị người khác bắt gian một lần nữa, bị người đàn ông kia đánh cho một trận nhừ tử, chân cũng gãy, chỉ có thể nằm liệt ở trên giường.

Không thể ra ngoài tác quái được nữa, mỗi ngày ở nhà cãi nhau với Phương thị, thời gian sau đó lại bắt đầu đánh nhau, trên người của cả hai đều không ngừng xuất hiện những vết thương lớn nhỏ, không có lúc nào là lành lặn cả.

Về phần Trần Vũ Lan, sau khi nàng ta đi theo Ngô Sùng trở về Ngô gia, liền bị ghẻ lạnh.

Ngô Sùng cảm thấy mẹ vợ của hắn có thể làm ra loại chuyện này, còn Trần Vũ Lan từ nhỏ đã sống nương tựa dựa vào mẹ vợ thì sao? Có phải bản chất bên trong cũng là một người đàn bà không an phận giống mẹ mình không?

Từ ngày đó về sau, Ngô Sùng cũng không cam tâm tình nguyện gần gũi nàng ta nữa. Dù sao hiện tại Trần gia đã không có gì đáng sợ nữa, hắn làm việc bắt đầu không kiêng kị nữa.

Người Ngô gia cũng biết rõ chuyện của Phương thị, nhất là sau khi Ngô Sùng kể lại chuyện này với đầy sắc thái chủ quan của hắn cho nên người Ngô gia đều nhất trí cho rằng Phương thị không tuân thủ nữ tắc, khiến nhà của bọn họ mất sạch thể diện.

Nếu không phải Trần Vũ Lan không phạm sai lầm gì, Ngô gia đã muốn bỏ nàng ta rồi.

Hiện tại không bị bỏ nhưng cuộc sống của Trần Vũ Lan cũng đặc biệt khổ sở.

Không lâu sau đó, Ngô Sùng đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài, chờ khi người phụ nữ kia mang thai con của hắn rồi. Ngô Sùng trực tiếp đưa người vào Ngô gia, thậm chí muốn lập nàng ta làm bình thê.

Vì thế nên Trần Vũ Lan đã náo loạn một trận, còn chạy về Trần gia nhờ Trần Lương giúp nàng ta làm chủ. Mặc dù Trần Lương thất vọng cực điểm đối với đôi mẹ con này nhưng dù sao Trần Vũ Lan cũng là con gái của em trai mình, nên ông vẫn đến Ngô gia khiển trách Ngô Sùng.

Ngô Sùng căn bản không để Trần Lương vào mắt, hắn mắng to ông ta xen vào việc của người khác, còn nói là hắn ta muốn bỏ vợ đấy.

Trần Vũ Lan nghe được bỏ vợ thì sợ hãi, ngược lại lại đuổi Trần Lương trở về.

Trần Lương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cho nên không can thiệp vào chuyện của Trần Vũ Lan nữa.

Nhưng mà cũng nhờ Trần Lương đi một chuyến này cho nên Ngô Sùng không lập người phụ nữ kia làm bình thê nữa. Nhưng mà, cho dù nàng ta chỉ là thiếp thì địa vị trong nhà của nàng ta so với Trần Vũ Lan cũng cao hơn rất nhiều lần.

Đương nhiên, những điều này đều nói sau.

Lúc này Cố Vân Đông chỉ mới dặn Đồng Bình nhìn chằm chằm vào hai mẹ con Phương thị mà thôi, cô đã buông tay không xen vào việc này nữa.

Đợi Đồng Bình đi rồi, cô mới phát hiện âm thanh trò chuyện giữa Liễu Duy và Cố Đại Giang đã ngừng.

Sau lưng, bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài trầm thấp.

Cố Vân Đông quay đầu, liền thấy vẻ mặt mỏi mệt của Liễu Duy giống như đã làm được chuyện lớn gì đó.

Cô cũng không muốn hỏi hắn vì sao lại thở dài, bởi vì Cố Vân Đông biết rõ, chắc chắn đáp án không phải là điều cô muốn nghe.

Nhưng cô không hỏi, Liễu Duy tự mình nói ra trước: “Ta vì huynh đệ của ta, thật sự không quá dễ dàng.”

“……”

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Cố Vân Đông, hắn lập tức giải thích: “Từ lúc vừa nhìn thấy Cố thúc, ta đã biết, chắc chắn ông ấy không thích Thiệu đại ca của ta làm con rể. Vì đại ca của ta, ta gánh vác trọng trách quan trọng, liều mạng tới trước mặt Cố thúc, muốn nghe ngóng sở thích và tính cách của Cố thúc, sau đó quay lại sẽ nói cho Thiệu đại ca, để cho hắn chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó hắn có thể gãi đúng chỗ ngứa, nhận được gấp đôi thành quả chỉ với một nửa nỗ lực. Thế nào, ta vì tương lai các ngươi, ra một phần công sức lớn như vậy, có phải rất lợi hại không?”

Cố Vân Đông ngẩng đầu nhìn lên trời, một lúc lâu sau, mới khẽ mở miệng: “Cha ta từng đọc sách.”

“Sau đó……”

“Ông ấy cảm thấy, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ngươi là dạng người gì, thì kết giao bằng hữu cũng chính là dạng người đó.” Cố Vân Đông cực kỳ gian nan nói: “Lúc trước ta vẫn luôn nói với cha ta rằng Thiệu Thanh Viễn là một người ổn trọng, có trách nhiệm tuy hơi trầm mặc ít lời nhưng làm việc rất tốt, hiện tại, hình như đã bị ngươi phá hỏng.”

Liễu Duy chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

Hả? Lời này hình như có chỗ nào không đúng.

“Cố Vân Đông, ý người là ta không ổn trọng, không có trách nhiệm, còn là người hay lải nhải không làm chính sự?” Liễu Duy giận dữ: “Ngươi đã quên lúc trước, lúc ngươi không ở thôn Vĩnh Phúc, là ai giúp các ngươi điều hành, quản lý xưởng?”

Cố Vân Đông lập tức phủ nhận: “Ta không có ý đó.”

“Ngươi chính là có ý đó.” Liễu Duy tức giận, giọng cao lên, nhưng trong giọng nói này không hiểu sau còn có thêm một tia chột dạ.

Rốt cuộc hắn vẫn có chút thấp thỏm, chẳng lẽ thật sự là có ý tốt làm chuyện xấu sao. Xong rồi, nếu Cố thúc thật sự cảm thấy Thiệu Thanh Viễn không phải là người tốt, vậy chẳng phải là hắn đã chia rẽ nhân duyên của huynh đệ sao?

Liễu Duy trong lòng kêu khổ, trên mặt lại phô trương thanh thế: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi đây là đang nhục nhã ta. Ta rất tức giận, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, về sau không cần tìm ta nữa.”

Nói xong, hắn trực tiếp chạy ra khỏi sân Cố gia, trèo lên xe ngựa của mình, rời đi.

Cố Vân Đông: “……” Hình như hắn tới thôn Vĩnh Phúc vì tìm mình?

Kha biểu cô chậm rãi đi ra, không nhịn được mà trừng mắt với Cố Vân Đông một cái: “Ngươi dọa hắn làm gì?”

“Kha biểu cô hình như rất thích Liễu Duy.”

“Không có biện pháp, ở chung với cái bánh trôi lòng dạ hiểm độc như ngươi đã lâu, nên cảm thấy cái bánh bao lòng dạ chân thành này rất đáng quý.”

Cố Vân Đông bật cười: “Người đây là xem hắn trở thành tiểu hài tử giống như Vân Thư, Vân Khả sao?”

Cô muốn cho Kha biểu cô tỉnh lại, người ta rốt cuộc cũng là đại thiếu gia của Liễu gia. Tuy rằng hắn thú vị hơn một chút, nhưng một chút lòng dạ cũng không có là điều không có khả năng, ít nhất, người ta cũng rất biết che giấu đấy.

Nhưng vừa ngẩng đầu, lại phát hiện thần sắc của Kha biểu cô mang theo vài phần ngưng trọng, cùng không nỡ.

Trong lòng Cố Vân Đông lộp bộp một chút, âm thanh cũng nhẹ hơn: “Biểu cô, người làm sao vậy? Có tâm sự sao? Hay là gặp phải chuyện gì, người nói cho cháu biết, chỉ cần cháu có thể làm được, cháu tuyệt đối không từ chối.”

Kha biểu cô thở dài một hơi, bà nhìn Cố Vân Đông muốn nói lại thôi, hình như có mấy lời giấu ở trong lòng từ lâu.

Hiện giờ muốn nói ra, có chút không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Biểu cô, người……”

Bình Luận (0)
Comment