Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 285 - Chương 285. Con Gái Tốt Của Bà Ta.

Chương 285. Con Gái Tốt Của Bà Ta. Chương 285. Con Gái Tốt Của Bà Ta.

Chương 285: Con Gái Tốt Của Bà Ta.

Trần Lương cau mày, quay đầu nhìn về phía Trần Vũ Lan.

Thái độ của nàng ta bình tĩnh, chậm rãi nói: "Từ khi cháu gả chồng, trải qua cuộc sống hạnh phúc, gia đình mỹ mãn. Nhưng mẹ cháu lại lẻ loi một mình, suốt ngày quanh quẩn trong sân ở trấn trên, cũng không có ai để nói chuyện. Cháu thương mẹ. Đại bá, trước kia đại bá đã từng nói, chỉ cần gặp được người phù hợp, cũng sẽ không phản đối mẹ cháu tái giá mà, đúng không?"

Trần Lương gật đầu, ông cũng không phải người không thấu tình đạt lý, nhị đệ của ông mất sớm, Phương thị lại còn trẻ, tìm một người nào đó sống cùng, về sau cũng có chỗ dựa vào.

Trần Vũ Lan thở dài một hơi: "Đại bá cũng biết, mẹ cháu vì cháu mà những năm gần đây vẫn luôn cắn răng chống đỡ gia đình này, không đề cập đến việc tái giá, sợ cháu ấm ức. Nhưng bây giờ cháu cũng lập gia đình rồi, bà ấy cũng nên buông xuống, cháu cũng đã khuyên nhủ bà ấy tìm một người, sau này cùng chung sống, lúc về già cũng có người chiếu cố bà ấy. Trước kia, khi quen biết Tưởng thúc, cháu đã cảm thấy Tưởng thúc là người không tệ, có thể dựa vào, nhà thúc ấy cũng ở trên thị trấn, cháu muốn gặp mẹ cũng thuận tiện hơn. Cho nên cháu mới khuyên bà ấy đừng lo lắng nữa, nhưng bà ấy lại cảm thấy tuổi mình đã lớn như vậy rồi, loại chuyện như thế này không cần phải huyên náo cho tất cả mọi người đều biết, cho nên mới muốn thương lượng với Tưởng thúc một chút, nếu cả hai người đều không có ý kiến gì, đến lúc đó hai nhà tập trung lại ăn một bữa cơm, coi như là ra mắt nhau. Không ngờ, hai người bọn họ lúc này chưa được vài câu, đã gặp một con rắn, việc này cũng quá không khéo rồi."

Hiện tại triều đình cũng cổ vũ quả phụ tái giá, Phương thị muốn tìm một người đàn ông sống cùng, cũng không phải việc gì đáng xấu hổ.

Trần Vũ Lan nói một đống, quả thật cũng khiến cho mọi người cảm thấy nàng ta rất hiểu chuyện, rất hiếu thảo đấy.

Đương nhiên, cũng có người giữ vững thái độ hoài nghi.

Nhưng hoài nghi thì thế nào? Cho dù hai người kia xác thực là thông đồng cùng một chỗ, kết quả cũng chỉ có hai cái, một là bọn hắn thành thân, hai là bắt lại nhốt lồng heo thả trôi sông.

Trần Lương là thôn trưởng, cũng là anh chồng của Phương thị, chắc chắn ông sẽ không bắt hai người này nhốt vô lồng heo đấy.

Hơn nữa, trong thôn của bọn họ cũng không có quy củ này, nói là mấy hình phạt như dìm lồng heo vậy thôi. Chuyện này cũng chỉ là hù dọa một chút, nếu thật sự bắt người ta chết kiểu này thì buổi tối ngủ bọn họ sẽ gặp phải ác mộng mất.

Trái lại, hai người trong cuộc là Tưởng Vĩnh Khang và Phương thị lúc này đang ngây người.

Tưởng Vĩnh Khang đương nhiên là không muốn lấy Phương thị rồi, ông ta không hề có một tí hảo cảm nào đối với Phương thị.

Nhưng mà Trần Vũ Lan lại nhìn chằm chằm vào Tưởng Vĩnh Khang, nàng ta cắn răng nhỏ giọng nói với hắn: "Nếu ngươi muốn chết, thì ngươi cứ phủ nhận đi, sau đó nói ra chuyện của Cố gia, để xem Cố gia có thể giết ngươi hay không."

Tưởng Vĩnh Khang rùng mình một cái thật mạnh, không nói gì nữa.

Phương thị chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, không dám tin nhìn về phía con gái của mình.

Nó lại giao mình cho Tưởng Vĩnh Khang? Nó muốn cho mình và người đàn ông này ở chung một chỗ sao? Nó điên rồi?

Trần Vũ Lan lại thấp giọng nói: "Mẹ, trước tiên đem việc này xử lý đã, rồi nói sau."

Phương thị há to miệng, muốn nói gì đó, lại sửng sốt nói không nên lời.

Trần Lương âm thầm thở ra một hơi, mặc kệ những thôn dân khác ở đây có tin hay không, tóm lại việc này cứ coi là vậy, bỏ qua đi.

Ông ta nhìn Phương thị, lại nhìn thoáng qua Tưởng Vĩnh Khang, rồi mới lên tiếng: "Ta xác thực không ngại đệ muội tái giá, việc đã phát triển đến nước này, vậy thì hai nhà hãy ngồi xuống thương lượng cho tốt đi."

Các thôn dân vẫn còn nghị luận ồn ào, bất kể thế nào, ánh mắt của bọn hắn nhìn về phía Phương thị cũng tràn đầy vẻ khinh thường miệt thị đấy.

Hình tượng trinh tiết liệt phụ Phương thị duy trì nhiều năm ở trong thôn hoàn toàn sụp đổ, vỡ nát thành tro bụi.

Đồng Bình cảm thấy đã nghe được kha khá, liền lặng yên không một tiếng động, men theo mặt tường cũ nát phóng nhanh ra ngoài, nhanh chóng chạy về Cố gia.

Cố gia.

Liễu Duy vẫn chưa đi, dường như hắn cảm thấy rất hứng thú với Cố Đại Giang, cứ đi theo sau ông lải nhải nói chuyện, hỏi không ít vấn đề. Cố Vân Đông chỉ cảm thấy lỗ tai của cô ù ù ù, tất cả đều là giọng nói của Liễu Duy nên cô chỉ ngồi trong chốc lát rồi lập tức rời đi.

Lúc đầu, Cố Đại Giang cũng có chút hăng hái đấy, cảm thấy chàng trai trẻ này tính tình hướng ngoại, rất nhiệt tình, kiến thức lại rộng rãi nói đến đâu cũng có thể đáp lại được.

Nhưng mà không bao lâu sau, trên khuôn mặt của Cố Đại Giang cũng tràn đầy vẻ ghét bỏ rồi.

Ông không muốn cùng hắn nói chuyện nữa, ông chỉ muốn ở một mình với nương tử thôi. Cái người này quả thực là quá không có mắt nhìn rồi, chen vào giữa làm ngọn nến sáng chói, không biết ý tứ gì hết, chẳng trách đến bây giờ hắn còn chưa cưới được vợ.

Đến khi Đồng Bình trở về, còn có thể nghe được tiếng cười khoa trương của Liễu Duy.

Hắn có hơi run rẩy, chạy nhanh đi tìm Cố Vân Đông báo cáo tình huống.

". . . Tưởng Vĩnh Khang và Phương thị đã bị bắt đúng lúc, dựa theo phân phó của tiểu thư, để cho Triệu Đại Phát dẫn thêm vài phu nhân không bất hòa với Phương thị đi ngang qua sân nhỏ bên ngoài nhà bà ta, bọn họ nghe được tiếng hét của Tưởng Vĩnh Khang, quả nhiên đều xông vào, đúng lúc thấy hai người trong phòng đang ôm nhau."

Cố Vân Đông vừa nghe vừa gật đầu, nghe đến đây, cô lại hơi sững sờ: " Tiếng hét của Tưởng Vĩnh Khang?"

Đồng Bình ho nhẹ một tiếng, biểu lộ trên khuôn mặt hắn cũng có chút không khống chế được: "Vâng, Phương thị từ nhỏ đã sống ở nơi đây, vừa liếc một cái liền nhận ra con rắn kia không có độc. Tưởng Vĩnh Khang thì bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, trực tiếp nhảy lên người Phương thị rồi."

Cố Vân Đông: ". . ." Nhảy lên người?

Cô khẽ giữ lại cái cằm suýt chút nữa là rớt xuống, rồi bảo Đồng Bình nói tiếp.

Sau khi nghe xong, cô không khỏi cười lạnh một tiếng: "Trần Vũ Lan thật đúng là con gái tốt của Phương thị, vì không muốn liên quan vào nên trực tiếp gom mẹ mình và Tưởng Vĩnh Khang thành một đôi."

Đây cũng là điều khiến cho Đồng Bình hơi bất mãn: "Nếu thế thì chẳng phải chúng ta chỉ thu thập được hai người kia, còn Trần Vũ Lan cứ như vậy mà chạy thoát sao? Ta thấy tất cả chủ ý xấu đều là do nàng ta nghĩ ra, ả ta mới là đầu sỏ gây tội."

"Yên tâm đi, mẹ của nàng ta làm ra loại chuyện này. Cho dù Trần Vũ Lan đã nói đỡ cho bà ta nhưng có bao nhiêu người thật sự tin tưởng chứ? Thanh danh của Phương thị trong thôn đã hỏng mất. Hơn nữa bà ta theo Tưởng Vĩnh Khang thì sẽ không còn là người của Trần gia, Trần Lương không xem bà ta là vợ của em trai nữa, chỉ sợ là ông ấy cũng sẽ không bảo vệ Trần Vũ Lan như trước kia nữa."

Việc này đối với Trần Lương cũng có ảnh hưởng đấy, dù sao Phương thị cũng coi như là người của Trần gia.

Còn may mắn ở chỗ, hiện tại Trần gia không có nam nữ nào đến độ tuổi cưới gả, đợi đến lúc đám nhóc Ngưu Đản trưởng thành cần đón dâu sinh con, chuyện này cũng đã bị mọi người quên lãng rồi.

Hơn nữa Trần Lương là thôn trưởng, trong thôn Vĩnh Phúc này, ông vẫn có uy vọng, không ai dám ở trước mặt ông nói này nói kia.

Nhưng mấy người như mẹ chồng nàng dâu Chu thị, sợ là sẽ bị người khác chê cười rồi.

Tuy quan hệ giữa Cố Vân Đông và Trần gia không tệ, nhưng cũng không thể vì vài câu lời ong tiếng ve như thế mà nhẹ nhàng buông tha cho Phương thị được. Vậy sẽ chỉ làm cho bọn người kia được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Hôm nay cô cũng không làm gì quá đáng, chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Phương thị và Tưởng Vĩnh Khang còn không phải là ông trời tác hợp sao?

Về phần Trần Vũ Lan, khi đó nàng ta sốt ruột không muốn liên quan vào nhưng Trần Vũ Lan đã quên, những người bắt gặp tại trận khi ấy trừ thôn dân của thôn Vĩnh Phúc ra, còn có trượng phu của nàng ta.

Phương thị làm ra loại chuyện này, kỳ thật người cảm thấy mất mặt nhất chính là Ngô Sùng.

Với tư cách là con rể của Phương thị, mẹ vợ lớn tuổi như vậy lại vụng trộm gặp riêng người khác, còn bị người ta bắt tại trận, hắn cũng cảm thấy mặt mũi, thể diện của mình mất hết.

Cho nên, tai họa ngầm chôn ngay chỗ Trần Vũ Lan, mới là tai họa trí mạng nhất.

Bình Luận (0)
Comment