Chương 284: Gian Tình Bại Lộ.
Mấy người lập tức sốt ruột, không nói hai lời liền đẩy cửa đi vào viện.
Mọi người cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng là ban ngày, ở nông thôn cũng không có ai khóa cửa.
Vào sân, đã nghe thấy một âm thanh hoảng sợ trong phòng bên trái.
Mọi người càng thêm lo lắng, nóng nảy chạy về phía bên kia, đẩy cửa phòng ra.
"Tưởng đại ca ngươi sao..."
Nói được một nửa, đột nhiên dừng lại.
Người ở cửa khiếp sợ nhìn hai người đang ôm nhau, ngay cả con rắn nước xanh bên cạnh sợ hãi nhanh chóng chạy đi cũng không phát hiện.
Mà giờ phút này Tưởng Vĩnh Khang bởi vì sợ hãi ngay cả hai chân cũng vòng lên eo Phương thị, Phương thị không chịu nổi sức nặng của ông ta, ngã xuống giường.
Hơn nữa muốn đẩy ông ta ra, để cho ông ta buông mình ra, quần áo hai người kéo qua kéo lại đều trở nên lỏng lẻo, ngay cả hơi thở cũng loạn.
Ở trong mắt mọi người, hai người này chính là giữa ban ngày ban mặt... Làm chuyện vô sỉ và bất chính.
Mọi người ở cửa phòng đều không nhịn được mà hung hăng hít một hơi khí lạnh.
Phương thị và Tưởng Vĩnh Khang cũng sững sờ, sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch, trong lòng chỉ có một ý niệm…xong rồi.
Hai bên đều giống như đứng yên, cho đến khi có giọng nói bén nhọn vang lên: "Vợ Trần Điền, ngươi đang làm gì vậy?”
Cả người Phương thị run lên, Tưởng Vĩnh Khang rốt cuộc cũng buông bà ta ra.
Nghe được câu hỏi này, vội vàng giải thích: "Các ngươi hiểu lầm rồi, ta cùng tẩu tử Trần gia không có gì. Vừa rồi là có một con rắn tiến vào, ta sợ hãi cho nên mới mất chừng mực."
“Ồ, lời này nói ra ai tin chứ." Rất nhanh một giọng nói châm chọc vang lên: "Gặp phải rắn? Con rắn đâu, chúng ta không thấy nó? Hơn nữa, cho dù có rắn, vậy các ngươi ở trong một phòng cũng là sự thật. Chẳng lẽ con rắn kia đuổi các ngươi vào phòng?"
Trong nháy mắt Tưởng Vĩnh Khang nói không nên lời, giải thích: "Chúng ta có chuyện muốn thương lượng, cho nên..."
"Có chuyện gì trọng yếu muốn thương lượng, lại còn một mình trốn trong phòng? Nói ra chúng ta nghe cùng đi?”
“Ha ha, còn có thể có chuyện lớn gì? Cô nam quả nữ ở chung một phòng, đừng nói với mọi người là bà không biết chuyện gì, sinh con chứ chuyện gì.”
" Ha ha ha ha."
Hai phụ nhân một xướng một họa, Phương thị nhìn về phía các nàng, hai người này vừa vặn là hai bà tử lắm miệng bình thường không đối phó với mình, sao lại bị các nàng nhìn thấy?
Nên nói như thế nào? Phải giải thích thế nào?
Trong khoảng thời gian ngắn đầu óc Phương thị trống rỗng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Tưởng Vĩnh Khang gấp gáp đầu đầy mồ hôi, cũng nói không nên lời, chỉ có thể không chút tự tin phủ nhận: "Các ngươi thật sự hiểu lầm, chúng ta không có gì, chính là Phương tẩu tử muốn về nhà lấy chút đồ. Đúng, chính là muốn về nhà lấy đồ, lúc này mới đứng cùng một chỗ. Sau đó lại gặp rắn, nhất thời sợ hãi mới có thể biến thành như vậy.”
Nhưng lời giải thích như vậy căn bản không có chút thuyết phục nào.
"Bà ta quay lại lấy đồ? Lấy thứ gì mà phải tự mình đến đây. Nghe nói con rể bà ta hôm nay cũng tới, biết rõ trong nhà có nam nhân ở, nên để cho con rể tới lấy. Ta thấy rõ ràng chính là hai người các ngươi ở chỗ này tư tình chứ sao?”
"Nhìn không ra đấy Phương thị, mọi người đều nghĩ ngươi vì Trần Điền nhà ngươi mà thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy, không thể tưởng được đã sớm có nhân tình rồi."
"Trách không được Tưởng Vĩnh Khang nhà ai cũng không ở, một mình đến nhà Phương thị, thì ra đã sớm quen biết."
Bên tai Phương thị ong ong, có chút đầu nặng chân nhẹ, bà ta theo bản năng muốn há mồm nói ra chân tướng.
"Không phải, không phải, chúng ta không có, chúng ta đang thương lượng Cố..."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói trong nháy mắt bị nâng lên cao: "Mẹ, mẹ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Người bên cửa nhao nhao quay đầu, đã thấy Trần Lương trầm mặt, sải bước đi tới.
Cũng không biết là ai gọi người, nhìn sắc mặt Trần Lương, chắc đã biết đại khái.
Không chỉ có ông ta tới, người Trần gia đều tới.
Chu thị chỉ cảm thấy mặt mũi đã mất hết, hết lần này tới lần khác người này lại là chị em dâu của mình, chỉ có thể tiến lên kéo Phương thị sang bên cạnh vài bước, bảo trì một chút khoảng cách với Tưởng Vĩnh Khang, thuận tiện kéo quần áo hơi tản ra cho bà ta.
Trần Vũ Lan cũng chạy đến bên cạnh Phương thị, vỗ lưng cho bà ta, nhỏ giọng trấn an bà ta.
Chu thị liền đứng ra bên cạnh, thật sự không muốn dính vào bà ta.
Ánh mắt nặng nề của Trần Lương rơi vào trên người Tưởng Vĩnh Khang: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Tưởng Vĩnh Khang nghĩ Trần Lương tốt xấu gì cũng là anh chồng Phương thị, chắc là sẽ đứng về phía bà ta, vội vàng đem cái cớ vừa rồi nói lại một lần.
Nhưng ông ta vừa nói xong, đã có người cười nhạo ra tiếng.
Trần Lương tất nhiên không tin, sắc mặt càng thêm trầm xuống.
Tầm mắt sắc bén của ông rơi vào trên người Phương thị: "Ngươi muốn trở về lấy cái gì?”
Thân thể Phương thị cứng đờ, há miệng, một lúc lâu sau không nói nên lời.
Bà ta căn bản không để lại gì ở trong viện này, lúc bà ta chuyển đến trấn, đã đem tất cả đồ đạc đóng gói mang đi.
Bà ta đâu thể tìm ra thứ gì?
Sờ sờ trên người, ngoại trừ một cái khăn tay cùng một chút bạc vụn ra, không có gì nữa.
Chẳng lẽ bà ta nói trở về tìm hai thứ này? Đừng nói người khác không tin, chính bà ta cũng không tin.
Trần Lương lúc này hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, mạnh mẽ quát một tiếng: "Nói chuyện! !”
Phương thị hoảng sợ, đầu óc lại bắt đầu hỗn loạn, mở miệng nói: "Ta, ta không có, chúng ta có chuyện muốn nói..."
Tưởng Vĩnh Khang quả thực thấy bà ta ngu xuẩn muốn chết, ông ta thật vất vả mới tìm được cái cớ, bà ta nên thuận thế nói tiếp. Sau đó lại tùy tiện nói muốn lấy đồ nhưng không biết sao lại không có, chẳng lẽ đại bá Trần Lương này dám đem đệ muội đi dìm lồng heo sao?
Giọng Trần Lương càng lạnh: "Nói cái gì?"
“Nói..."
Phương thị còn chưa nói hết, đã nghe Trần Vũ Lan đang ôm mình nhỏ giọng nói bên tai: "Mẹ, mẹ thừa nhận quan hệ với Tưởng thúc đi."
Phương thị ngạc nhiên nhìn về phía nàng ta, Trần Vũ Lan lại có chút sốt ruột: "Chẳng lẽ mẹ thật sự muốn nói ra chuyện tính kế Cố gia? Đến lúc đó người khác có tin hay không còn khó nói, Cố Vân Đông nhất định sẽ tìm chúng ta tính sổ. Cố gia hiện tại có tiền, còn có Liễu thiếu gia làm chỗ dựa, nghiền chết chúng ta giống như nghiền chết một con kiến, không thể cùng bọn họ có liên quan.”
Quan trọng nhất là, nếu như kéo ra chuyện Cố gia, tất nhiên cũng sẽ liên lụy đến mình, đến lúc đó mọi người đều biết tâm địa ác độc của nàng ta, Ngô gia làm sao có thể dung nạp được nàng ta?
Nhưng Phương thị do dự, làm sao bà ta có thể thừa nhận có quan hệ với Tưởng Vĩnh Khang?
Nếu thừa nhận, sau này bà ta phải làm sao?
Nhưng Trần Vũ Lan lại bất chấp, thấy bà ta chậm chạp không chịu mở miệng, dứt khoát nói: "Mẹ ta quả thật đang cùng Tưởng thúc nói chuyện, bọn họ, bọn họ đang thương lượng chuyện hôn sự.”
Phương thị sửng sốt, Tưởng Vĩnh Khang sửng sốt.
Trần Lương và người Trần gia cũng ngẩn người, thôn dân vây xem càng kinh ngạc mở to hai mắt.
Thương lượng, thương lượng chuyện hôn sự???
Phương thị muốn phủ nhận, bị Trần Vũ Lan túm tay một cái.
Nàng ta vẫn như trước cướp lời Phương thị nói: "Đúng vậy, đại bá, chuyện này là chủ ý của ta.”