Chương 283: Trần Gia Bất Mãn.
Ngô Sùng trong lòng đắc ý, trên mặt cũng không khỏi mang theo vài phần.
Nhìn Trần Tiến Tài không còn tư thái khiêm tốn lúc trước, ngược lại bộ dạng không quá coi trọng.
Nhà cha vợ tuy là thôn trưởng thôn Vĩnh Phúc, nhưng tay cũng không thể vươn tới trấn. Đại đường ca bây giờ lại là người đàn ông nhà nông, nhị đường ca nghe nói là làm việc trong xưởng gì đó.
À, đúng rồi, chính là một xưởng ở thôn Vĩnh Phúc này, không có tiền đồ lớn.
Trong mắt Ngô Sùng, đầu óc cha con Trần gia có vấn đề, lại cam chịu làm công dài hạn cho xưởng trong thôn, làm công dài hạn đấy, rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Ngô Sùng cảm thấy, nhà vợ này đã không giúp được gì cho mình nữa.
Hôm nay Trần Vũ Lan đến đây, hắn vốn không quá để ý. Nhưng trong lòng lại có một phần đắc ý muốn phát tiết, hắn chính là muốn đến xem bộ dạng hiện tại của Trần Tiến Tài.
Ai biết khi gặp được, Trần Tiến Tài lại không suy sụp mất mát như trong tưởng tượng của mình, hắn hình như cầm cuốc vẫn rất cao hứng.
Khoái ý trong lòng Ngô Sùng không được phát tiết, mặt vẫn bình tĩnh.
Trần Vũ Lan đúng lúc này trở về, Ngô Sùng nhìn thấy nàng ta, liền muốn nhanh chóng trở về trấn, ngay cả cơm cũng không muốn lưu lại ăn.
Nhưng Trần Vũ Lan lại không đồng ý: "Nương còn chưa trở về, ta ăn cơm trưa một lúc rồi đi. Ta thấy bác gái và các tẩu tử đều đang ở phòng bếp bận rộn, cứ như vậy mà đi thật không tốt.”
Vệ thị bưng ấm trà tiến vào thêm nước cho bọn họ, vừa lúc nghe được câu này.
Nàng thầm bĩu môi, lúc trở lại phòng bếp không nhịn được mà lẩm bẩm với Tống thị: "Biết chúng ta đang bận rộn ở phòng bếp, nàng ta cũng không vào giúp một chút. Ngươi không nhìn thấy, ánh mắt cô gia cũng sắp lật lên trời rồi, trước kia không biết, hiện tại mới phát hiện chính là một người nâng cao giẫm thấp.”
Tống thị hừ lạnh, vừa hái rau vừa nói: "Chuyện này có gì kỳ lạ, ta đã sớm nói Ngô gia kia không phải là mối hôn sự tốt, nhị thẩm còn ngại ta xen vào việc của người khác.”
Hai chị em dâu ngày thường cũng có xích mích nhỏ, nhất là sau khi ở chung nhà, thường xuyên nhìn nhau không vừa mắt.
Nhưng lúc này lại cùng chung mối thù, hiển nhiên rất không hoan nghênh bọn họ đến đây.
Vẫn là Chu thị quát lớn một câu: "Được rồi, người cũng hiếm khi mới đến một lần, chỉ ăn một bữa cơm, ăn xong sẽ đi.”
Vệ thị nhỏ giọng nói thầm một câu: "Người ta ăn cơm ở chỗ chúng ta còn không vui đâu, nếu không phải nhị thẩm còn chưa trở về, nói không chừng cũng đã trở về."
Động tác trong tay Chu thị dừng lại: "Nhị thẩm còn chưa trở về? Bà ta đi đâu vậy? Trong thôn này cũng không có người nào có quan hệ đặc biệt tốt với bà ta.”
Bà có chút nghĩ không ra, Phương thị không phải là người thích ra ngoài. Sau khi Trần Vũ Lan gả cho người ta cũng chỉ trở về một hai lần mà thôi, nhiều nhất là ngồi ở nhà bọn họ, không đến hai canh giờ liền đi.
Lần này nói là cùng Vũ Lan đi gặp tiểu tỷ muội, nhưng Vũ Lan cũng đã trở lại, Phương thị còn có thể đi đâu?
Mấy người Chu thị không biết, Phương thị giờ phút này đang ở cách các nàng không xa.
Trong nhà không chỉ có bà ta, mà còn có Tưởng Vĩnh Khang.
Lúc này hai người đang không chút yếu thế mà chỉ trích lẫn nhau.
Phương thị một lòng một dạ muốn đem trách nhiệm đổ lên người hắn: "Cố Đại Giang quả thật đã trở lại, ngươi lâu như vậy một chút tiến triển cũng không có, hiện tại làm cái gì cũng đã muộn, không nên lãng phí thời gian ở đây nữa, trở về trấn đi."
Tưởng Vĩnh Khang tức giận đến bật cười: "Được, trở về thì trở về, tiền đâu? Ta mất thời gian dài như vậy, ở nơi nông thôn rách nát này người cũng gầy đi hai vòng, không thể chỗ tốt cũng không có chứ?”
Hai người tranh cãi đến hang say, không phát hiện bên ngoài có người đang nấp, trong tay còn cầm một cái túi vải.
Đồng Bình hôm nay không đi thu mua hoa quả, hắn được Cố Vân Đông phân phó, vẫn luôn im lặng đi theo phía sau Phương thị.
Thấy bà ta vào sân, đã thừa dịp không ai chú ý mà trốn vào phía sau phòng.
Tường nơi này thấp hơn rất nhiều, còn có một chỗ đã bị sụp, là ngày Trần Vũ Lan xuất giá có quá nhiều người chen chúc không cẩn thận mà làm vỡ. Phương thị cũng không sửa, dù sao bà ta cũng vào ở trong trấn.
Hiện giờ mặt tường này vừa vặn thuận tiện cho Đồng Bình, thoáng dùng sức, đã lặng yên không một tiếng động mà trèo vào.
Nghe trong phòng truyền đến tiếng cãi vã bị đè thấp, Đồng Bình xóc xóc túi vải trong tay, cười hắc hắc.
Qua một lát, hắn không chỉ nghe được tiếng cãi nhau trong phòng, còn nghe được bên ngoài sân truyền đến tiếng bước chân từ xa, biết thời cơ đã đến.
Hắn mở túi vải, đưa tay kéo một con rắn ra.
Con rắn kia toàn thân xanh biếc, nhỏ dài, ước chừng một thước, lúc này bị Đồng Bình túm lấy, còn có chút bất an vặn vẹo hai cái.
Đồng Bình cười cười, thừa dịp người bên trong còn đang nói chuyện, đem con rắn kia nhét vào bên cửa sổ.
Con rắn có màu sắc rất nổi bật, gần như ngay sau khi nó xuất hiện, người bên trong đã phát hiện ra nó.
"A..." Tiếng thét chói tai hoảng sợ vang lên như mong đợi.
Đồng Bình che miệng cười, chỉ là rất lại nhanh nhíu mày.
Không đúng, sao lại là giọng nam?
Hắn lặng lẽ nhìn vào bên trong, lập tức khóe miệng giật giật.
Chỉ thấy trong phòng Tưởng Vĩnh Khang mặt trắng bệch, chỉ vào con rắn kia nhanh chóng nhào vào trong ngực Phương thị, mồ hôi lạnh rầm rầm rơi xuống, cánh môi cũng run rẩy.
"Rắn, rắn, sao lại có rắn? Mau đuổi nó đi, mau đuổi đi, a..."
Hai tay gắt gao ôm chặt Phương thị.
Phương thị thiếu chút nữa không thở nổi, so với việc ông ta sợ hãi thét chói tai, Phương thị ngược lại trấn định hơn nhiều.
Tuy rằng bà ta là nữ, ngày thường cũng ngại xuống đất, nhưng việc nên làm cũng phải làm không ít. Ở trong sân nhà bà ta, đôi khi cũng có rắn bò vào.
Đối với nông thôn, gặp phải rắn, chuột và côn trùng là bình thường.
Tuy rằng ngay từ đầu cũng bị con rắn đột nhiên xuất hiện này làm cho hoảng sợ, nhưng sau khi nhìn rõ ràng, rất nhanh liền trấn định lại.
"Ngươi buông tay, sợ cái gì, đây là rắn nước, không độc, còn đặc biệt nhát gan. Nhìn đi, nó đang sợ hãi.”
Tưởng Vĩnh Khang liều mạng lắc đầu, căn bản không nghe rõ bà ta nói cái gì. Ông ta chỉ cảm thấy trái tim mình muốn nhảy ra ngoài, nhắm mắt lại nhìn cũng không thèm nhìn.
"Ngươi đuổi nó đi đi. Ta đã nói không thể ở lại vùng nông thôn này mà, ta sẽ không đến nơi quỷ quái này nữa.”
Ông ta từ nhỏ đã ở trong thị trấn, gặp phải mấy con con chuột linh tinh gì đó không sợ, nhưng lại rất sợ thứ trơn trượt này.
Ánh mắt Phương thị lại sáng ngời, hắn sợ rắn như vậy, vừa vặn có thể dùng để uy hiếp hắn nhanh chóng trở về trấn.
Trong lòng bà ta nhanh chóng cân nhắc, lại không biết lúc này có mấy người đi ngang qua cửa nhà bọn họ, vừa vặn nghe được tiếng thét chói tai của Tưởng Vĩnh Khang.
Những người vừa đi ngang qua đều đồng loạt run lên, hai mặt nhìn nhau.
Một người trong đó lập tức có chút lo lắng mở miệng: "Hình như là giọng của Tưởng đại ca, kêu thảm như vậy, không phải là xảy ra chuyện chứ?"
“Chắc chắn đã xảy ra chuyện, nói không chừng có trộm xông vào, đi, đi vào xem một chút."