Chương 282: Cảm động quá đi!
Cố Vân Đông như thế mới phát hiện ra hai mẹ con bọn họ vậy. Cô kinh ngạc quay đầu nhìn: "Ồ, thím Phương sao thím lại ở đây vậy?"
Khoé mắt bà ta co lại: "Bọn ta vẫn luôn ở đây"
"Vậy sao? Ta xin lỗi, nãy giờ ta không để ý." Cố Vân Đông nở một nụ cười rất ngọt ngào và chân thành.
Nhưng hai mẹ con Phương Thị lại cảm thấy cô rất đáng giận, rõ ràng nàng ta cố ý làm như không nhìn thấy các nàng.
Chỉ là nghĩ đến mục đích đên đây ngày hôm nay, bà đã nén cơn tức giận xuống tận đáy lòng, cố nặn ra một nụ cười rất khách sáo nói: "Ánh mắt của cô đã dồn hết lên người Liễu thiếu gia rồi, cũng khó trách không nhìn thấy bọn ta. Đúng rồi,vị này là…."
Bà ta liếc nhìn về phía Cố Đại Giang dò hỏi.
Cố Vân Đông cười, không phải vừa rồi mọi người đều nghe thấy cô gọi cha sao? Còn tỏ ra ngơ ngác, vô tội: "Thím Phương, thím là một góa phụ, hỏi thăm thân phận của một người đàn ông như vậy có không thích hợp không?"
Phương Thị: "..." Bà ta thật sự rất ghét Cố Vân Đông.
Trần Vũ Lan có chút xấu hổ kéo câu chuyện về chủ đề chính: " Mẹ, người cũng thật là, vừa rồi không phải Vân Đông đã gọi cha rồi sao?Đây nhất định là Cố thúc."
Nói xong nàng ta cười dịu dàng, gọi Cố Đại Giang một tiếng, chỉ là rất nhanh lại lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu: "Chỉ là Vân Đông, không phải nghe nói Cố thúc mất tích sao? Làm sao ngươi tìm được Cố thúc vậy?"
Cố Vân Đông cười mà như không cười nhìn nàng ta một cái: "Làm sao tìm được ư? Thật ra không tính là ta tìm được, là cha ta vẫn luôn tìm chúng ta. Cha ta là một người trọng tình trọng nghĩa, kể từ sau khi chúng ta thất lạc nhau thì ông ấy chưa ăn được một bữa cơm no, cũng chưa từng ngủ ngon giấc, tiền bạc trên người đều lấy ra để nghe ngóng tin tức về mẹ con chúng ta. Haizzz, đúng là trời xanh không phụ lòng người, trải qua trăm nghìn cay đắng trắc trở, cả gia đình chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ.”
Mặt Trần Vũ Lan vặn vẹo, nói cũng giống như chưa nói vậy.
Liễu Duy một bên lại dụi dụi mắt: "Thật sự quá cảm động."
Cố Vân Đông???
Cố Đại Giang???
Hai mẹ con Phương Thị???
Mặc dù sự thật thực sự rất cảm động, nhưng Cố Vân Đông lại dùng vẻ mặt phóng đại, kéo dài âm thanh để nói ra những lời này, chẳng lẽ ngươi không thấy những lời có chút rập khuôn như đang học thuộc sao?
Cố Vân Đông mặc kệ Liễu Duy đang dồi dào cảm xúc, quay qua nói với mẹ con Phương Thị: "Thím Phương nếu như không còn chuyện gì nữa thì chúng ta vào trong đây."
"Này…" Trần Vũ Lan muốn gọi cô lại, người này thật không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, đã đến cửa nhà nàng ta rồi, cũng không có ý định mời bọn họ vào nhà uống chút trà rồi đi.
Cố Vân Đông cố tình coi như không nghe thấy, quay người đi vào, đóng cửa lớn để mặc hai mẹ con Phương Thị ở bên ngoài.
Hai người tức đến dậm chân, lại không thể làm được gì, chỉ có thể căm phẫn trừng mắt nhìn cánh cửa rồi quay mặt bỏ đi.
"Cố Đại Giang ngược lại có chút giống Cố Vân Thư, chẳng lẽ ông ta thật sự là cha ruột của Cố Vân Đông sao?"
Trần Vũ Lan vừa đi vừa nhíu lông mày thấp giọng nói: "Làm sao có thể trùng hợp đến như vậy, trời đất rộng lớn như vậy thật sự có thể tìm thấy sao?"
"Mẹ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Tưởng thúc muốn đánh chủ ý lên người mẹ ngốc của Cố Vân Đông một lần nữa sợ là không dễ, cho dù thuận lợi thì có Cố Đại Giang ở đó, tài sản của nhà họ Cố sẽ không thể rơi vào tay hắn, cùng lắm thì Cố Đại Giang bỏ Dương Thị, để bà ta đến nhà họ Tưởng.”
Trần Vũ Lan nghĩ đến đây liền cảm thấy tức ngực, vất vả chuẩn bị lâu như vậy đều thành công cốc.
Nàng ta ảo não đá hòn đá dưới chân, đột nhiên phát hiện xung quanh thật yên tĩnh, nàng ta nói nhiều như vậy mà mẹ cũng không đáp lại một lời.
Nàng ta kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Phương Thị: "Con đang cùng mẹ nói chuyện đấy mẹ có nghe con nói không."
Phương Thị đột nhiên dừng bước,cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì đột nhiên đôi mắt sáng rực lên, mang theo một dã tâm rực cháy rần rần.
"Lan nhi, người đó chính là Cố Đại Giang đúng không?"
Trần Vũ Lan trừng mắt lên nhìn: "Đúng, Cố Vân Đông gọi ông ta là cha đấy."
Nụ cười của Phương thị dần dần kéo rộng: " Cố Đại Giang cũng khá dễ nhìn đấy, hơn nữa nghe nói ông ta còn được đi học, là một người có học thức."
Trần Vũ Lan hiểu rất rõ mẹ của mình, nghe đến đây làm sao còn không rõ mẹ nàng ta rốt cuộc muốn làm gì!
Nhưng ý nghĩ này cũng quá hão huyền rồi.
"Mẹ, chắc không phải là mẹ muốn…"
Phương thị liếc nhìn nàng ta một cái: " Sao vậy, mẹ không thể nghĩ như vậy sao? Cố Đại Giang vừa có tài vừa có tướng mạo, còn có gia sản lớn như vậy, con nghĩ đi, chúng ta để cho Tưởng Vĩnh Khang dụ dỗ Dương Thị, có được tài sản của nhà họ Cố còn phải chia đều cho hắn. Nếu như mẹ với Cố Đại Giang có kết quả tốt, toàn bộ nhà họ Cố đều là của chúng ta. Chờ mẹ dụ dỗ được Cố Đại Giang, Cố Vân Đông cũng sẽ phải nghe lời mẹ, muốn cô ta làm gì thì cô ta phải làm cái đó.
Trần Vũ Lan cảm thấy việc này không được khả thi: "Thế nhưng Cố Vân Đông vừa nói, Cố Đại Giang rất coi trọng mẹ con cô ta, vì để tìm được hai mẹ con cô ta đã chịu không ít khổ cực."
"Con thì biết cái gì? Người ta thường nói càng thiếu cái gì thì càng để ý cái đó, con xem những lời nói của nàng ta đều được nhấn mạnh nhiều lần, rõ ràng là chột dạ sợ bị người khác nhìn ra Cố Đại Giang không hề quan tâm bọn họ, đấy là cố ý cho người ngoài xem, người như Dương thị thì người đàn ông nào đủ kiên nhẫn mà dỗ dành bà ta?"
"Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của mẹ mà thôi." Còn một điều Trần Vũ Lan không nói là mặc kệ Cố Đại Giang có chướng mắt Dương thị thật không, ít nhất thì Dương Thị cũng xinh đẹp.
Mẹ của nàng ta cũng không tệ, nhưng so với Dương Thị thì còn kém xa.
Nhưng lại nghĩ lại,Dương Thị xinh đẹp thì sao, bà ta chính là một kẻ ngu, đến chuyện tình cảm nam nữ cũng không hiểu, đàn ông lại không có tính nhẫn nại, có thể dỗ dành ngày một ngày hai, còn về lâu về dài sợ đã ngán từ lâu rồi.
Vậy…để mẹ nàng ta thử xem sao, cũng không hẳn là không thể.
"Chỉ sợ phía Tưởng thúc bên kia, sợ không dễ đuổi đi."
Phương Thị khoát tay áo: " Không sao, mẹ sẽ đi nói chuyện với hắn"
Trần Vũ Lan không nói gì nữa, hai người vừa đi vừa suy nghĩ cho đến khi đến nhà của Trần Lương.
Hiện tại Phương Thị cho Tưởng Vĩnh Khang thuê nhà, các nàng muốn trở về đi đi lại lại, tất nhiên sẽ nghỉ ở trong nhà Trần Lương.
Hôm nay đến đây không chỉ có hai người, còn có trượng phu của Trần Vũ Lan là Ngô Sùng cũng ở đây, lúc này đang cùng Trần Lương và mấy người nữa nói chuyện.
Nhà họ Ngô cũng mở một cửa hàng nhỏ ở trong thị trấn, ban đầu Ngô Sùng đính hôn với Trần Vũ Lan cũng là vì mặt mũi Trần Tiến Tài, dù sao thì lúc đó Trần Tiến Tài cũng là quản sự cho một xưởng nhỏ ở thị trấn
Tuy là quản ít người nhưng hắn vẫn có một chút quyền lực trong tay, ví dụ như loại hàng hoá mà cửa hàng nhà hắn muốn mua, sẽ được lợi về cả tiền bạc lẫn thời gian,
Ai ngờ đâu hắn vừa mới kết hôn với Trần Vũ Lan, hắn ta lại bị đuổi về, bây giờ chỉ có thể xem là một gia đình nông thôn, nghe nói là mỗi ngày đều phải xuống ruộng làm việc.
Hôm nay vừa nhìn đã thấy, tay mặt đã thô ráp rất nhiều không phải sao?
Trước kia lúc nhìn thấy mình, Trần Tiến Tài đều ngẩng đầu ưỡn ngực vô cùng tự tin, thi thoảng còn lấy thân phận anh họ ra chỉ đạo hai câu, cảnh cáo hắn không cho phép hắn ức hiếp Trần Vũ Lan.
Ngô Sùng thật sự không vui vẻ gì, chỉ là một quản sự mà thôi, hắn ta còn xem bản thân mình là trưởng bối sao?
Hôm nay gặp lại Trần Tiến Tài, hắn đột nhiên có một cảm giác về sự ưu việt.
Là anh hắn thì như thế nào? Lớn hơn hắn thì thế nào? Hiện tại còn không phải là một người đàn ông mỗi ngày chui ruộng đồng?