Chương 281: Gõ Mạnh Đầu Hắn.
Cố Đại Giang cảm thấy ông đã đẩy ra đủ xa rồi mới thu tay lại, cũng không thèm để ý tới hắn ta nữa, ông quay người đi về Cố gia.
Liễu Duy chỉ cảm thấy từ xưa đến giờ, chưa bao giờ hắn bị kẻ khác miệt thị, nhằm vào như thế. Nắm tay của hắn ta vung mạnh lên: "Tên điên này ở đâu ra vậy? Quả thực là không thể hiểu được, ta cho ngươi biết. . ."
"Ah. . ." Sau lưng của hắn bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô nhỏ.
Liễu Duy khẽ giật mình, lúc này hắn mới phát hiện vừa rồi hắn vung nắm đấm quá mạnh đã đập trúng người ở phía sau.
Hắn lập tức quay đầu lại, chỉ thấy cô nương bị hắn đánh trúng đang ôm mặt liên tiếp lui về phía sau, chân giẫm trúng một tảng đá, cô nương đó liền ngã về phía sau.
"Cẩn thận." Liễu Duy vươn tay theo phản xạ, hắn ôm lấy eo nàng ta, giúp nàng ta không bị ngã trên trên mặt đất.
Cố Đại Giang nghe thấy âm thanh truyền đến ở sau lưng, ông cũng quay đầu nhìn lại, vừa lúc bắt gặp một màn này.
Ông lập tức nổi trận lôi đình, tốt, không ổn trọng, không lễ phép lại còn không biết điều thì cũng thôi đi, hiện tại rõ ràng có hôn ước với Vân Đông, lại còn ôm ôm ấp ấp một cô nương khác, còn ra thể thống gì nữa?
Cố Đại Giang nhìn xung quanh một chút, ông muốn tìm một cây gậy đánh hắn một trận.
Liễu Duy vẫn chưa biết mình sắp bị nguy hiểm đến tính mạng, hắn ổn định thân thể của cô nương kia xong liền muốn buông nàng ta ra.
Không ngờ đối phương lại sợ hãi, cứ nắm chặt y phục của hắn.
Liễu Duy: ". . ."
"Liễu thiếu gia, đa tạ ngài." Giọng của nàng ta nhỏ như muỗi, mang theo một chút hoảng sợ.
Liễu Duy lại vô thức mà run lên một cái, hắn vội vàng buông nàng ta ra.
Nữ nhân này ngẩng đầu lên, lúc này Liễu Duy mới cảm thấy đối phương hình như có chút quen mắt.
Chỉ là. . . Không nhớ đã gặp nhau ở đâu.
Nhưng hắn vẫn xin lỗi cô ta: "Vừa rồi đập trúng vào ngươi, xin lỗi."
"Không liên quan đến Liễu thiếu gia, là ta tùy tiện đứng sau lưng Liễu thiếu gia, ta chỉ muốn chào hỏi Liễu thiếu gia mà thôi, không ngờ lại xảy ra việc này."
Liễu Duy nhíu mày, ngươi chào hỏi thì chào hỏi đi, đứng ở sau lưng ta giả thần giả quỷ làm gì.
Thấy đối phương không bị gì là tốt rồi, hắn lui về phía sau hai bước, vừa định rời đi, ai ngờ bên cạnh lại xuất hiện một vị phu nhân.
Liễu Duy tỏ vẻ, người này cũng hơi quen quen.
Nhưng mà, hắn nghĩ mãi không ra, rốt cuộc đã gặp nhau ở chỗ nào.
Kì quái, từ lúc nào mà trí nhớ của hắn lại kém như vậy?
Mẹ con Phương thị thấy hắn thì rất vui vẻ, tuy Trần Vũ Lan đã lập gia đình, nhưng đối mặt với thiếu gia đầy mùi tiền như Liễu Duy thì vẫn không nhịn được mà động tâm.
Nàng ta đứng ở sau lưng bị hắn đánh tới, tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng Trần Vũ Lan thật sự muốn tới gần Liễu thiếu gia.
Không ngờ, lại có thể, . . . được hắn ôm.
Phương thị đến chậm hơn nàng ta một bước khẽ cau mày, liếc nhìn nàng ta một cái, dùng ánh mắt ám chỉ nàng ta đừng quên đi thân phận của mình.
Trần Vũ Lan cũng rất ấm ức, nàng ta đã sớm quen biết với Liễu thiếu gia rồi, trước khi thành thân đã có quen biết với hắn đấy.
Ấn tượng của Liễu thiếu gia đối với nàng cũng rất tốt, thái độ cũng rất tốt, khi đó chỉ cần nàng ta nỗ lực cố gắng, nói không chừng đều có thể trở thành thiếu phu nhân của Liễu gia rồi.
Đáng tiếc, Phương thị không đồng ý.
Thật may mắn là Liễu Duy không biết suy nghĩ của Trần Vũ Lan, bằng không thì nhất định hắn sẽ thổ huyết.
Động tĩnh ngoài cửa đã làm cho Tiết Vinh nghe được, thấy Liễu Duy có tư thế như một chủ tử, lại nghe hắn ta thừa nhận bản thân là Thiệu Thanh Viễn, trong lòng Tiết Vinh đã cảm thấy không ổn, nên hắn nhanh chóng chạy vào trong nhà nói với Cố Vân Đông.
Vì vậy đợi đến lúc Cố Vân Đông đi ra, vừa đúng lúc nhìn thấy cha cô cũng đã tìm được một cây gậy, đang nổi giận đùng đùng đi về phía Liễu Duy, giơ tay lên muốn đánh hắn.
Cố Vân Đông hút một ngụm khí lạnh, cô vội vàng hô to: "Cha, mau dừng tay lại! !"
Cánh tay giơ lên của Cố Đại Giang khựng lại, lúc này Liễu Duy bỗng quay đầu, đập vào mắt chính là một cây gậy gần trong gang tấc, hắn lập tức kinh hoảng hét lên một tiếng, nhanh chóng nhảy sang bên cạnh.
"Ngươi, ngươi quả nhiên là kẻ điên, rõ ràng là ngươi muốn đánh nhau với ta, ngươi xem bổn thiếu gia là kẻ nhát gan sao?"
Nói xong Liễu Duy muốn ra tay, đã thủ sẵn tư thế rồi.
Lúc này Cố Vân Đông đột nhiên lao tới, nhanh như chớp hất tay hắn ra: "Làm gì vậy? Đây là cha ta." Cô cũng biết Liễu Duy đã từng luyện võ, mặc dù chỉ là công phu mèo quào, nhưng đối phó với Cố Đại Giang tay trói gà không chặt thì cũng dư sức đấy.
Liễu Duy lảo đảo suýt chút nữa té trên mặt đất, đợi sau khi hắn ổn định thân thể, mới ngạc nhiên mở to hai mắt, ngón tay cực kỳ run rẩy, bộ dạng như người bị động kinh, hắn thốt lên kinh ngạc: "Ngươi, ngươi nói cái gì? Tên điên này là cha ngươi?"
"Liễu Duy, ngươi nói cái gì !!"
Liễu Duy nhanh chóng lui về phía sau một bước, vẫn giữ thái độ không dám tin tưởng.
Trái lại, Cố Đại Giang hừ lạnh một tiếng, ông nói với Cố Vân Đông: "Cha đã nói với con hắn ta không đáng tin cậy rồi, loại nam nhân này không nên gả. Lúc trước con còn nói với cha hắn có ưu điểm là thành thực ổn trọng quả nhiên là lừa gạt. Hắn ta mở miệng đóng miệng đều một tiếng bổn thiếu gia, ổn trọng chỗ nào vậy hả?" Nói xong ông quay đầu nhìn về phía Liễu Duy: "Thiệu Thanh Viễn, ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn kết hôn với con gái của ta, kiếp sau đi."
Cố Vân Đông: "..." Xảy ra chuyện gì vậy?
Liễu Duy: "..." Chờ chờ chờ chờ đã, có phải hắn đã làm tổn thương tình nghĩa huynh đệ rồi hay không?
Cũng may đầu óc Cố Vân Đông nhanh nhạy, cô lập tức phản ứng và hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cô dở khóc dở cười nói với cha mình: "Cha, hắn không phải là Thiệu Thanh Viễn."
"Cái gì? Nhưng hắn đã nói phải mà."
Ông trừng mắt nhìn về phía Liễu Duy, ra vẻ ngươi dám phủ nhận thử xem.
Lúc này cuối cùng đầu óc của Liễu Duy mới phát huy bình thường, hắn lui về sau một bước, khom lưng 90 độ chân thành nói với Cố Đại Giang: "Bá phụ cháu sai rồi, là cháu có mắt như mù, không biết nặng nhẹ, khẩu xuất cuồng ngôn, quả thực không bằng cầm thú, không phải là thứ tốt lành gì. Ngài muốn đánh liền đánh, muốn mắng liền mắng, xin ngài nhất định phải chân thành dạy bảo cháu, miễn cho lần sau cháu lại tái phạm sai lầm giống như hôm nay."
Cố Đại Giang: "..."
Gần đây ông cứ đụng phải mấy loại người gì vậy? Phàm là những người có quan hệ với Thiệu Thanh Viễn, đều có khả năng này sao, da mặt dày co được dãn được hết đúng không?
Cố Vân Đông khẽ cong khóe môi, cảnh giới này của Liễu Duy lại cao thêm một tầng rồi.
Xem ra mấy tháng này khi cô không có ở đấy, hắn thật sự đã đạt được thăng hoa.
Nhìn thấy Cố Đại Giang lửa giận khó hạ, cuối cùng thì cô cũng nhẽ vỗ trán, thấp giọng nói với ông: "Cha, đây là Liễu Duy, vị thiếu gia kia của Liễu gia đấy."
Cố Đại Giang khẽ giật mình, đương nhiên là ông có nghe nói về Liễu Duy. Khi Cố Vân Đông nhắc tới người bằng hữu này thì rất vui vẻ, thư thái đấy, nghe nói tính tình của hắn hướng ngoại, là thiếu gia nhưng không hề kiêu ngạo với mọi người.
Liễu lão gia cũng đã từng dạy Vân Đông không ít kinh nghiệm về buôn bán, nhị thiếu gia Liễu gia còn là bạn chung trường với Vân Thư.
Cho dù chỉ nghe về hai người bọn họ, ấn tượng của Cố Đại Giang đối với Liễu Duy cũng rất không tệ.
Nhưng những ấn tượng tốt của ông về Liễu Duy cũng đã vỡ nát không còn một mảnh khi nói chuyện với hắn lúc nãy rồi.
Ông không nhịn được mà thở dài, liếc nhìn Liễu Duy, tức giận nói: "Được rồi, có chuyện gì đi vào trong rồi nói. Đừng có ở đây hô to gọi nhỏ nữa, làm gì có người nào ở cửa lớn lại gọi khuê danh của một nữ tử hả?"
"Vâng, ngài giáo huấn đúng lắm, về sau cháu nhất định sẽ không tái phạm nữa."
Quả thật Cố Đại Giang cũng không có biện pháp gì với loại người thế này, ông quay đầu bước đi.
Liễu Duy thấy thế cũng nhẹ nhõm thở ra một hơn, vội vàng đuổi theo.
Chỉ còn mẹ con Phương thị vẫn còn đứng tại chỗ: "... Còn bọn ta thì sao?"