Chương 280: Ông Sẽ Chờ Ở Nhà.
"Đúng vậy, cô chủ Cố à, khi nào khi xưởng tuyển thêm người vậy. Đệ đệ bên nhà ngoại ta là một người có năng lực, cần mẫn nhanh nhẹn. Hắn nghe nói xưởng của Cố gia cái gì cũng tốt nên rất muốn vào đây, còn nhiều lần hỏi ta rằng xưởng còn thiếu công nhân không đấy."
"Biểu đệ nhà ngoại ta cũng vậy, đệ ấy sức lực dồi dào, việc bẩn việc khổ gì cũng có thể làm được."
"Đúng đúng đúng, chị dâu của ta cũng nói muốn đến đây thử xem."
Người làm ở đây, ai cũng có người thân, chính mình có một công việc tốt như vậy, đương nhiên ai cũng muốn kéo người trong nhà vào làm cùng rồi. Tôi tốt, bạn tốt, mọi người đều tốt thì thật là hoàn mỹ.
Cố Vân Đông chờ bọn họ hỏi xong, mới vừa cười vừa nói: "Xác thực là xưởng sẽ tuyển thêm người. Không lâu nữa đâu, khi ấy mọi người có thể giới thiệu cho ca ca đệ đệ tỷ tỷ muội muội đều đến thử một lần. Nhưng mà, chuyện gì thì cũng phải rõ ràng, ta nói trước, yêu cầu của ta rất nghiêm khắc."
"Đó là chuyện hiển nhiên rồi, nếu bọn họ không phù hợp yêu cầu thì không được tuyển thôi."
"Đúng vậy đấy, chúng ta đều vào đây làm bằng bản lĩnh thật sự, cũng không thể để cho người ham ăn biếng làm vào gây rối được."
Sau khi tạm biệt tất cả mọi người, lúc này Cố Vân Đông và Cố Đại Giang mới rời khỏi xưởng.
Trên đường trở về, trên mặt Cố Đại Giang lộ vẻ cực kỳ vui mừng.
Ở trong nhà, sau khi uống xong một ngụm nước, Cố Vân Đông mới quay sang hỏi Cố Đại Giang.
"Cha, cha có muốn qua bên vườn trái cây nhìn chút không?"
Cố Đại Giang lắc đầu: "Ngày khác đi, bận việc hơn nửa ngày, mẹ của con cũng mệt mỏi rồi."
Suýt chút nữa Cố Vân Đông bị sặc nước. Không được, cô cảm thấy mình vẫn nên cách xa cha mẹ một chút thì tốt hơn.
Mới nói không được vài câu thì đã phải ăn cơm chó rồi, không sớm thì muộn cô sẽ no căng mất.
Cố Vân Đông vẫy tay xin rút, nhanh chóng đi ra khỏi nhà chính.
Sau đó, cô gặp được Tiết Vinh và Đồng Thủy Đào vừa mới trở về không lâu.
"Thăm dò được gì rồi?" Cố Vân Đông bước đến trước mặt hai người, hỏi.
Tiết Vinh gật đầu, nhỏ giọng đáp lời: "Quả đúng như tiểu thư đoán, Tưởng Vĩnh Khang vội vàng chạy lên thị trấn để gặp hai mẹ con Phương thị."
Hắn kể lại tất cả mọi việc mà bản thân đã nghe thấy được.
Cố Vân Đông nghe xong thì cười lạnh một tiếng: "Cho nên, ngày mai hai người kia sẽ đến thôn Vĩnh Phúc sao?"
"Vâng."
"Được lắm, tới đúng lúc thật."
Cố Vân Đông nghĩ mãi cũng không rõ rốt cuộc đầu óc của hai mẹ con Phương Thị có vấn đề gì. Làm thế nào mà bọn họ cảm thấy chỉ bằng một kẻ như Tưởng Vĩnh Khang là Cố gia đã nằm trong tay bọn họ rồi? Thông minh kiểu này, quả nhiên là lên không được mặt bàn.
Cố Vân Đông tặc lưỡi vài tiếng, vừa quay đầu đã phát hiện Cố Đại Giang đứng ngay phía sau mình.
"Cha, cha cũng nghe hết rồi?"
"Ừ."
"Vậy. . . Ngày mai cha có qua học đường của Vân Thư không?"
"Chuyện này không gấp, ngày mai cha sẽ ở nhà chờ, xem bọn chúng muốn làm gì."
Cố Vân Đông cảm thấy cha cô đang đằng đằng sát khí đấy, sao cô lại có cảm giác mọi chuyện sẽ không đơn giản như lời ông ấy vừa nói thế nhỉ?
"Cha à, không lẽ là cha thật sự muốn đánh tên Tưởng Vĩnh Khang kia sao?"
Cố Đại Giang quay đầu trở về phòng, ông không trả lời câu hỏi của cô, cũng không phủ nhận, ông ấy thật sự muốn động tay luôn rồi à?
Cố Vân Đông khẽ vỗ trán một cái.
Bởi vì Tưởng Vĩnh Khang muốn đến nhà tìm phiền toái nên ngày hôm sau, Cố Đại Giang cũng không nói gì về việc đi đến học đường.
Đợi đến lúc hai người Vân Thư và Nguyên Trí đi học, ông liền chờ ở trong nhà.
Nhưng mà chờ hoài chờ mãi cũng chưa thấy ai đến, Cố Đại Giang cảm thấy ngồi không yên nên ông dứt khoát đứng dậy, bước ra cửa lớn của Cố gia.
Nơi đây gần dưới chân núi, trước kia cũng không có ai ở. Hiện tại đã có xưởng của Cố gia, lại có hai căn nhà lớn gạch xanh lợp ngói sừng sững, nhìn xa giống như bảng hiệu của thôn vậy, cũng náo nhiệt hơn không ít.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này, cũng không có ai đến đây.
Nghĩ đến nhà lớn gạch xanh lợp ngói, ánh mắt của Cố Đại Giang liền liếc qua một căn nhà khác cách đây không xa.
Ông thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng, vừa định dời đi ánh mắt, cửa sân bên kia, đột nhiên mở ra.
Theo đó, một người có thân hình cao to từ bên trong đi ra.
Cố Đại Giang híp mắt nhìn một lượt, cảm thấy người này lớn lên có chút anh tuấn. Chỉ là cách ăn mặc rất dễ khiến người khác chú ý.
Đây chính là Thiệu Thanh Viễn?
Con của một gia đình nông thôn, lại ăn mặc như vậy đi đi lại lại ngay trong thôn mình sao?
Quả nhiên có chút tiền đã bắt đầu tung bay, còn làm bộ làm tịch.
Cố Đại Giang hừ một tiếng, đã thấy người đó kích động chạy đến, vui vẻ hét lên: "Vân Đông, Vân Đông nghe nói ngươi đã quay về rồi?"
Mặt Cố Đại Giang tối sầm lại, ăn mặc đã không ra gì rồi, còn không ổn trọng.
Con gái của ông làm sao có thể vừa ý loại người này?
Cố Đại Giang hít một hơi thật sâu, bước chân qua một bước đã đứng chắn ngay trước mặt hắn.
Liễu Duy có chút sửng sốt, kinh ngạc nhìn người đàn ông hoàn toàn lạ lẫm trước mặt, trừng mắt nhìn rồi hỏi: “Đại thúc, ngươi là ai? Chắn đường ta làm gì?”
"Ngươi chính là Thiệu Thanh Viễn?" Cố Đại Giang cảm thấy vẫn nên xác nhận trước rồi mới quyết định sẽ dùng thái độ gì để đối đãi với hắn.
Liễu Duy có chút kinh ngạc,theo bản năng định lắc đầu nhưng đã nhanh chóng kịp phản ứng lại .
Người đàn ông trước mặt này hắn không quen, nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ có một sự thù địch và khinh bỉ mạnh mẽ trong mắt ông ta.
Ơ, cái ông già này từ đâu ra vậy, lại còn dám xem thường người huynh đệ của mình như vậy, chẳng nhẽ muốn gây khó dễ cho huynh đệ của mình?
Liễu Duy rất có nghĩa khí mà mở miệng: "Đúng có chuyện gì không?"
"Có chuyện gì không?" Cố Đại Giang thật muốn đánh cho hắn một cái, tên này không phải là người tốt lành gì
Không có cấp bậc lễ nghĩa, đặc biệt hung hăng càn quấy, sau này nếu Vân Đông gả cho hắn, chẳng phải sẽ bị hắn bắt nạt chết?
Ông trừng con mắt lên nhìn Liễu Duy: "Cút ngay lập tức"
"Dựa vào cái gì? Ông dựa vào cái gì mà lại bảo bổn thiếu gia đây cút?" Liễu Duy không tưởng tượng nổi, kẻ lỗ mãng này đến từ đâu, không biết hắn thì thôi, ở 'Trên địa bàn' của hắn vậy mà còn dám đuổi hắn?
Liễu Duy vẫn chưa biết cha của Cố Vân Đông đã trở về. Hôm qua, lúc hắn đến Cố ký mua đồ hộp đã nghe Thung Tử nói Cố Vân Đông trở về, nhất thời quá hưng phấn, còn chưa nghe hết câu, hôm nay đã vội vã tới.
Dù sao thì nàng ta cũng đi xa một chuyến, trở về nhất định sẽ mua quà cho người bạn tốt này.
Đối với việc chủ động đến thăm nhà đòi quà, Liễu Duy không có chút xấu hổ cùng đuối lý nào.
Mới sáng sớm hôm nay, hắn vội vàng đến thôn Vĩnh Phúc.
Vẫn như mọi lần, hắn đến nhà họ Thiệu tìm Thiệu Thanh Viễn, không nghĩ tới người lại không ở nhà.
Liễu Duy quay người đi ra, sau đó chạy một mạch qua nhà họ Cố, nào biết được rằng cửa lớn nhà họ Cố lại có thêm một vị thần giữ cửa, đã không nói đạo lý còn không hiểu thấu được.
Hắc, hắn bắt đầu nổi cáu.
"Có biết là lần trước có người bảo bổn thiếu gia đây cút đã phải trả giá đắt như thế nào không? Nói cho các ngươi biết phần mộ của hắn đã mọc đầy cỏ cao hơn ngươi rồi, biết điều thì nhanh chóng tránh ra cho ta, nếu không ta đánh gãy chân ngươi, ngươi có tin không? Thật là, tên điên từ nơi nào chạy đến Cố gia giương oai?”
Cố Đại Giang thiếu chút nữa thì tức giận đến ngã ngửa, ông tiến lên phía trước hai bước, không nhịn được mà đẩy hắn về phía nhà họ Thiệu.
"Đi đi đi đừng có ở trước mặt ta ra vẻ ta đây nữa, có chút bạc đã mở miệng đóng miệng một tiếng bổn thiếu gia, ta cho ngươi biết, ngươi đây là quên nguồn gốc. Người như ngươi, ta sẽ không đồng ý hôn sự của ngươi với con gái ta.
Liễu Duy không phòng bị, bị ông đẩy lùi về phía sau hơn mười bước, thật vất vả mới đứng vững được, cái trán đã tức giân đến bốc hơi rồi.
"Ai kết hôn với con gái của ông, ông đừng dát vàng lên mặt mình"