Chương 279: Có lẽ Cố Đại Giang Này Là Giả.
Hai mẹ con Phương Thị tức giận muốn chết rồi nhưng đồng thời cũng hiểu được tìm người trong thôn để thực hiện kế hoạch này là không thực tế.
Trần Vũ Lan cũng muốn gặp lại Cố Tiên Nhi, nhờ nàng ta cho ý kiến đấy.
Nhưng mà Cố Tiên Nhi đã ở Bành gia rồi, căn bản không ra được. Về sau Trần Vũ Lan còn nghe nói Cố Tiên Nhi đã trở thành thiếp của Bành Trọng Phi, ngay cả mặt mũi cũng không thể gặp, hiện tại cũng không biết Cố Tiên Nhi còn sống hay đã chết.
Hai mẹ con Phương Thị chỉ có thể gác lại kế hoạch này, mãi cho đến khi Trần Vũ Lan gả vào Ngô gia ở trấn trên.
Trong trấn không lớn, trong lúc vô tình Phương thị đã gặp phải Tưởng Vĩnh Khang, khi đó ông ta còn đang nói chuyện phiếm cùng một người phụ nữ có chồng.
Nói là nói chuyện phiếm vậy thôi nhưng thật ra thì hai người này đang thông đồng với nhau đấy, người phụ nữ có chồng kia còn đưa cho Tưởng Vĩnh Khang một cái nhẫn vàng nhỏ.
Lúc ấy ánh mắt Phương thị đã sáng lên, chồng của người phụ nữ kia là một người đàn ông nhã nhặn khôi ngô tuấn tú đấy, điều kiện trong nhà cũng không tệ, có nhà chồng như thế, người phụ nữ kia còn bị Tưởng Vĩnh Khang quyến rũ đến thần hồn điên đảo, còn lấy tiền cho ông ta.
Điều này nói lên cái gì?
Điều này cho thấy tên Tưởng Vĩnh Khang này rất có nghề với phụ nữ, lại còn có thể dỗ ngon dỗ ngọt, dụ dỗ mấy người kia nghe theo lời của mình.
Hơn nữa ngoại hình của ông ta cũng giống như người đọc sách, có học thức, chẳng phải cũng không kém gì Cố Đại Giang sao?
Phương thị trở về nhà bàn bạc với Trần Vũ Lan, sau đó hai người này tìm Tưởng Vĩnh Khang, nói cho ông ta nghe về tình huống ở Cố gia.
Gần như bọn hắn đã ăn nhịp với nhau, Tưởng Vĩnh Khang vừa nghe được Cố gia có một cửa hàng và một nhà xưởng, lại còn có hơn trăm mẫu ruộng đất, thêm căn nhà lớn gạch xanh độc nhất vô nhị trong thôn, trong nhà lại không có đàn ông trưởng thành, chỉ có mình Dương thị. Nếu ông ta thành công thì chẳng phải tất cả mọi thứ này sẽ thuộc về ông ta hết hay sao?
Mặc dù Dương thị là một kẻ ngốc thì sao chứ? Kẻ ngốc mới dễ lừa gạt, người duy nhất không dễ đối phó chính là Cố Vân Đông nhưng đối phương chỉ là một tiểu cô nương còn chưa tới tuổi cập kê, nhiều năm qua ông ta tung hành ngang dọc trong cả đống nữ nhân như thế, chẳng lẽ còn không đối phó được với nàng ta sao?
Nhưng mà, thực tế đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của ông ta.
Cố gia có hạ nhân, ông ta muốn tiếp cận Dương thị căn bản là khó như lên trời vậy, nhưng sau khi ông ta nhìn thấy gia sản của Cố gia thì không cam lòng, bất chấp tất cả cũng phải thử xem mới được.
Thế nhưng, qua lâu như vậy rồi, một chút tiến triển cũng không có.
Trong lòng Tưởng Vĩnh Khang rất tức giận: "Tin tức các ngươi đưa cho ta căn bản đã sai, Cố Đại Giang vẫn còn sống đấy, các ngươi làm lãng phí thời gian của ta."
"Ngươi đừng đẩy hết trách nhiệm lên đầu của bọn ta, sao ngươi không tự nói bản thân mình vô dụng đi? Nửa năm trôi qua rồi đấy, có một kẻ ngu thôi mà ngươi cũng không bắt được, còn dám tự xưng bản thân đã lăn lộn trong đám nữ nhân như cá gặp nước. Nếu không phải ngươi cứ lề mề lề mề, xử lý xong Dương thị trước khi Cố Đại Giang quay về thì Cố gia đã sớm nằm trong tay của chúng ta rồi, đâu còn chuyện gì liên quan đến tên Cố Đại Giang kia nữa."
Phương thị cười lạnh, giờ phút này bà ta cũng có chút hối hận, có lẽ tên này vốn không có bản lĩnh gì, bà ta đã nhìn lầm hắn ta rồi.
Tưởng Vĩnh Khang bị nói đến mức sắc mặt đỏ lên, suýt nữa thì ông ta động thủ luôn rồi: "Ngươi nói nghe dễ dàng quá nhỉ, có bản lĩnh thì ngươi lại gần Cố gia thử xem, xem xem có bị người ta đánh đuổi ra ngoài không."
Trần Vũ Lan bị hai người kia làm cho đầu choáng mắt hoa, nàng ta nói: "Được rồi, đến giờ nào rồi mà hai người còn ở chỗ này cãi nhau."
"Hừ." Tưởng Vĩnh Khang cười lạnh: "Vậy ngươi nói, làm sao bây giờ?"
Trần Vũ Lan nhíu mày: "Ta cảm thấy việc này không đúng lắm, Cố Đại Giang sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, tại sao lại trùng hợp trở về ngay đúng lúc này? Ngươi xác định đó là Cố Đại Giang đúng không? Biết đâu hắn ta chỉ là người giả mạo."
Hai người còn lại đồng thời khẽ giật mình: "Không thể nào?"
"Tại sao không thể, trong thôn ngoại trừ cả nhà Cố Vân Đông ra thì có ai biết Cố Đại Giang hả? Bọn hắn tìm đại một người ở bên ngoài nói là Cố Đại Giang, cũng không có người hoài nghi."
Trần Vũ Lan cười lạnh nói: "Tóm lại, Tưởng thúc về trước đi, ngày mai ta và mẹ sẽ trở lại trong thôn xem tình hình rồi tính tiếp."
Tưởng Vĩnh Khang chỉ có thể gật đầu.
Ai cũng không biết, giờ phút này ở bên dưới cửa sổ phía ngoài căn phòng mà bọn hắn đang bàn bạc, có người đang cực kỳ buồn chán dựa vào vách tường, nghe rõ mồm một cuộc đối thoại giữa ba người bọn hắn.
Tiết Vinh gõ cửa vào sân của gia đình bên cạnh, cho người kia một lượng bạc, nói với đối phương rằng hắn tới đây để bắt kẻ thông dâm, sau đó Tiết Vinh men theo tường viện của nhà bên cạnh, đột nhập vào trong sân nhà của Phương thị.
Phương thị vừa chuyển đến đây không lâu, lại còn là quả phụ, tính tình thì tính toán chi li, đương nhiên quan hệ giữa bà ta và người phụ nữ nhà bên cạnh không tốt, hàng xóm của Phương thị còn ước gì bà ta gặp xúi quẩy, không nói hai lời liền cho Tiết Vinh đi vào.
Tiết Vinh vẫn luôn đợi cho đến lúc Tưởng Vĩnh Khang rời đi, đợi cho đến khi hai mẹ con Phương Thị cũng đi ra ngoài, khi ấy, hắn mới quay lại sân nhỏ bên cạnh.
Phu nhân ở nhà sát vách lúc này lại hào hứng bừng bừng nói với Tiết Vinh: "Chàng trai à, ngươi nói không sai, Phương thị kia quả nhiên là người không an phận. Vừa rồi ta len lén mở cửa ra nhìn thử, thật đúng là thấy được một người đàn ông từ trong sân lén lút đi ra."
Tiết Vinh mỉm cười với bà ấy: "Hiện tại chưa có đủ chứng cớ, vẫn chưa tới lúc bắt gian, xin thím hãy thay ta giữ bí mật, đừng tiết lộ ra ngoài, lần tới nhất định ta sẽ cho bọn hắn một bài học đích đáng."
"Được được, ngươi yên tâm, ta cam đoan sẽ không nói với ai."
Người phụ nữ kia còn ra vẻ thề thốt, rất dứt khoát đồng ý với yêu cầu của Tiết Vinh, trong mắt bà ấy còn lóe lên ánh sáng hừng hực, đây là ánh sáng vui sướng khi người khác gặp họa đấy.
Lúc này Tiết Vinh mới lặng lẽ rời khỏi sân nhỏ, đợi đến khi hắn quay trở lại quán trà ở cửa trấn, Đồng Thủy Đào đã lập tức ra đón:"Thế nào rồi?"
"Ngươi có nhìn thấy Tưởng Vĩnh Khang rời đi không?" Tiết Vinh không trả lời câu hỏi của nàng ta, hắn hỏi lại.
Đồng Thủy Đào lắc đầu: "Không thấy"
Ngẫm lại cũng đúng, đến cả cơm trưa Tưởng Vĩnh Khang còn chưa kịp ăn, nước cũng không uống đã vô cùng lo lắng chạy tới trấn trên, lúc này chắc chắn ông ta đã vừa mệt vừa đói vừa khát, tìm một chỗ ăn cơm trước quan trọng hơn việc quay về thôn.
"Vậy bây giờ chúng ta về trước."
Hai người đánh xe ngựa đi về, trở lại thôn Vĩnh Phúc cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Lúc bọn họ về đến nhà thì Cố Vân Đông và Cố Đại Giang đã đi đến nhà xưởng, kiểm tra xem công việc của mọi người thế nào.
Mùa này có rất nhiều trái cây, thế nên hôm nay năm mươi công nhân trong nhà xưởng đều đang rất bận rộn.
Bởi vì Cố gia chỉ có một cửa hàng, tuy cũng hợp tác với quán rượu của Liễu gia, nhưng chỉ vừa đủ để cung ứng mà thôi.
Sau này chờ cô mở thêm cửa hàng ở phủ thành nữa, nhân công chắc chắn sẽ thiếu, đến lúc đó cô phải tuyển thêm người.
Nhìn thấy Cố Vân Đông, tất cả mọi người đều nhiệt tình chào đón cô. Sau khi mọi người biết được thân phận của Cố Đại Giang, bọn họ đều liên tục chúc mừng, Cố gia rốt cuộc cũng đã khổ tận cam lai rồi.
Cố Đại Giang nhìn thấy cảnh này cũng rất cảm khái, ai có thể ngờ được rằng, lúc này chỉ mới qua bao lâu thời gian? Cả gia đình ông từ những người khốn khổ luôn bị ức hiếp trong nhà cũ Cố đã trở thành một gia đình muốn nhà có nhà, muốn đất có đất, thậm chí còn có cả thuộc hạ, có cửa hàng, có công nhân như hôm nay chứ?
Trong khoảng thời gian đi một vòng xem xét tình hình của mọi người trong nhà xưởng, Cố Vân Đông cũng tiện thể hỏi thăm thêm một vài việc.
Mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp. Vào Tết Đoan Ngọ trước đó không lâu, nhà xưởng còn phát không ít thịt cho mọi người mang về nhà ăn.
Đây là ý của Cố Vân Đông, vào một số ngày đặc biệt thì phải có không khí vui mừng ngày lễ.
Dù đồ cho đi không nhiều cũng không đắt đỏ nhưng mọi người đều rất hào hứng và nhiệt tình hơn.
Vì vậy vào thời điểm trước khi cô rời khỏi thôn Vĩnh Phúc, cô đã dặn Đồng An, cho người đi mua thêm thịt vào ngày Tết Đoan Ngọ.
Đối với việc này mọi người ai cũng rất vui vẻ, lại còn đi khoe khắp xóm làng về chuyện nhà xưởng của Cố gia phát thịt ăn mừng Tết Đoan Ngọ cho công nhân, điều này khiến cho không ít người ở những thôn xóm xung quanh ghen tị đến đỏ cả mắt, còn hỏi xem khi nào thì nhà xưởng của Cố gia lại tuyển thêm công nhân nữa.
Hiện tại Cố Vân Đông đã trở về, bắt lấy cơ hội này, có người vội hỏi ngay: "Cô chủ Cố à, nhà xưởng của chúng ta còn tuyển thêm người không?"