Chương 278: Ta Có Chuyện Muốn Hỏi Ngươi.
Một lúc sau, cuối cùng thì ông ta cũng hất tay một cái, mặc kệ luôn ánh nắng chói chang đang chiếu trên đỉnh đầu, quay đầu bước nhanh về phía cửa thôn.
Cố Vân Đông liếc nhìn về hướng mà ông ta rời đi, khóe miệng của cô khẽ cong lên một chút.
Sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng ho khan, theo bản năng cô quay đầu lại, đối diện ngay với vẻ mặt ý vị thâm trường của Cố Đại Giang.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Về nhà con phải nói rõ cho cha nghe đấy."
Cố Vân Đông cười một tiếng, không hổ là cha cô, nhạy bén hơn hẳn những người khác.
Có một người cha như thế, Cố Vân Đông cũng không giấu diếm điều gì. Sau khi trở về nhà, cô liền nói ra suy đoán của bản thân.
Cố Đại Giang lập tức thay đổi sắc mặt, toàn bộ khuôn mặt đều đen lại rồi.
"Đáng lẽ con nên nói chuyện này sớm hơn, cha mà biết thì đã đánh cho hắn một trận nhừ tử rồi." Ông nở một nụ cười lạnh, chỉ cảm thấy thật ghê tởm mà.
Loại người này cũng dám ngấp nghé vợ ông, muốn chiếm gia sản của nhà ông? Cái loại người gì vậy, lớn lên lại xấu như vậy.
Cố Vân Đông chậc chậc vài tiếng, không ngờ cha cô cũng là một phần tử hiếu chiến.
"Nếu đã biết rõ âm mưu của hắn ta rồi, tiếp theo con định làm gì?"
Cố Vân Đông nói: "Quan sát thêm đã, xem xem một suy đoán khác của con có đúng hay không."
Cô thầm nghĩ, nếu như suy đoán của cô không sai thì..., hiện tại Tưởng Vĩnh Khang chắc hẳn đã ra khỏi thôn, đi đến thị trấn rồi nhỉ?
Đúng như suy đoán của Cố Vân Đông, Tưởng Vĩnh Khang, dưới cái nắng gay gắt của mặt trời đã chạy thẳng một đường đến cổng của thị trấn sau buổi trưa.
Lúc này ông ta chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hơn nữa trong lòng lại rất cáu kỉnh, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Chính vì thế ông ta không phát hiện ra, trong một quán trà ở gần cổng của thị trấn, có hai người một nam một nữ đang ngồi, mắt nhìn về phía lối vào của thị trấn, vừa nhìn thấy ông ta ta, cả hai người đồng thời nheo mắt lại.
"Tiểu thư nói không sai, đúng là ông ta đã đến rồi này." Đồng Thủy Đào nhỏ giọng thì thầm, nàng ấy che một nửa khuôn mặt, có lẽ là sợ Tưởng Vĩnh Khang phát hiện ra.
Ngược lại Tiết Vinh ngồi ở bên cạnh nàng lại vô cùng bình tĩnh, hắn uống một ngụm trà rồi mới chậm rãi mở miệng: "Hơi chậm hơn so với dự tính."
"Đúng vậy, ta đã uống xong vài chén trà rồi." Đồng Thủy Đào vốn còn muốn ăn thêm một ít đồ ăn lấp đầy dạ dày, hiện tại trong đấy toàn là nước, nhưng mà thôi vậy.
Tưởng Vĩnh Khang ở bên kia đến thời gian để uống trà cũng không có, ông ta ta lau mồ hôi, tiếp tục đi về phía trước.
Đồng Thủy Đào vội vàng đẩy Tiết Vinh một cái: "Ngươi nhanh đi theo sau đi."
"Được rồi, ngươi chờ ở đây." Tiết Vinh đứng dậy, không nhanh không chậm đi theo sau lưng Tưởng Vĩnh Khang.
Tiết Vinh vừa mới tới thôn Vĩnh Phúc, lạ mặt, Tưởng Vĩnh Khang chưa gặp hắn bao giờ.
Cho dù có chạm mặt đi chăng nữa, Tưởng Vĩnh Khang cũng sẽ không biết Tiết Vinh là người ở Cố gia.
Cho nên, Tiết Vinh đi rất thoải mái đấy, giờ phút này căn bản không ai cảm thấy rằng Tiết Vinh đang theo dõi người khác.
Tưởng Vĩnh Khang đã đi một quãng đường dài nên ông ta càng không có sức lực để chú ý đến việc khác.
Ông ta quen cửa quen nẻo đi vào một ngã rẽ, đi thêm khoảng một phút đồng hồ nữa, cuối cùng thì ông ta cũng dừng lại ở bên ngoài một tiểu viện.
Tiết Vinh đứng ở chỗ rẽ, ra vẻ lơ đãng liếc nhìn về phía bên kia.
Tưởng Vĩnh Khang gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng bước chân, không mất bao lâu đã có người mở cửa.
Người trong cửa nhìn thấy Tưởng Vĩnh Khang tới thì khá sửng sốt, trong giọng nói cũng chứa đầy bất mãn: "Sao ngươi lại tới đây? Còn, còn quang minh chính đại như vậy, ngươi không sợ người khác lời ra tiếng vào hay sao hả?"
"Bớt nói nhảm đi, để cho ta vào trước, ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Tưởng Vĩnh Khang thẳng tay đẩy người kia ra một bên, bước nhanh vào bên trong sân nhỏ.
Người nọ bất mãn, trên mặt cũng hiện ra vẻ giận dữ.
Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể tức giận đứng nhìn nhìn ngoài cửa.
Cũng còn may, trời hôm nay rất nóng, hàng xóm xung quanh không có ai ở bên ngoài, trên đường phố vắng tanh. Việc Tưởng Vĩnh Khang bước vào trong lúc nãy chắc cũng không bị kẻ nào thấy được đâu.
Đóng cửa viện lại, người nọ mới quay người theo sau Tưởng Vĩnh Khang bước vào trong.
Sắc mặt của Tưởng Vĩnh Khang không tốt một chút nào, ông ta bước vào nhà thì phát hiện bên trong còn có một người nữa.
Lúc này ông ta mới hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cũng ở? Vậy thì tốt, đỡ tốn nhiều thời gian của ta."
"Sao ngươi lại tới đây, không phải ngươi đang ở thôn Vĩnh Phúc sao?" Trần Vũ Lan đứng dậy, lông mày nhíu chặt lại, không hiểu vì sao vẻ mặt nàng ta lại có một tia bất an.
Phương thị ở phía sau cũng bất mãn nói thầm: "Đúng đấy, canh ngay buổi trưa tới, còn muốn qua nhà ta ăn cơm hay sao?"
Phương thị vẫn keo kiệt như cũ, thực tế thì sau khi đến thị trấn bà ta phải tốn nhiều bạc hơn xưa. Thế nên bây giờ, đến cả một ly trà bà ta cũng không muốn đưa cho ông ta.
Tâm trạng đang nôn nóng của Tưởng Vĩnh Khang bởi vì những lời này của bà ta mà "Phụt" một cái bùng nổ, ông ta mắng: "Ta nhổ vào, ngươi cho rằng tất cả mọi người đều như ngươi sao? Không có tiền lại sĩ diện còn keo kiệt muốn chết. Gả con gái lên trấn trên cũng phải đi theo, bộ muốn nhà chồng nàng ta nuôi sao."
Phương thị tức giận đến mức không thở nổi, ngón tay của bà ta run rẩy chỉ vào Tưởng Vĩnh Khang: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"
"Được rồi, cãi nhau gì chứ?" Trần Vũ Lan nhíu mày, trong lòng nàng ta vô cùng bực bội, nàng ta đứng giữa hai người bọn họ, nói: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Tưởng thúc, ngươi lên thị trấn vào canh giờ này, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Chẳng lẽ Cố Vân Đông đã trở về rồi sao?"
Tưởng Vĩnh Khang lập tức dời tầm mắt, nhưng tức giận vẫn không giảm: "Ngươi còn nói, đúng vậy, Cố Vân Đông trở về rồi, chẳng những nàng ta trở về, nàng ta còn mang theo cha mình về đấy! !"
Hai mẹ con Phương thị nghe thấy thế đều khẽ giật mình, vẻ mặt cũng chuyển sang khiếp sợ: "Làm sao có thể?"
"Sao lại không thể hả, trước khi đến đây ta còn tận mắt thấy được Cố Đại Giang kia, hiện tại toàn bộ người trong thôn Vĩnh Phúc đều biết hắn ta trở về rồi. Cả nhà người ta đoàn tụ, hòa thuận tốt đẹp, không còn liên quan gì đến chúng ta nữa."
Phương thị há hốc mồm, có chút khó có thể tin nhìn về phía Trần Vũ Lan.
Sau đó bà ta hoảng hốt lắc đầu, ngã ngồi ngay xuống ghế, nhỏ giọng thì thào: "Làm sao có thể? Rõ ràng lúc trước Cố Tiên Nhi đã nói với ta, Cố Đại Giang kia đã chết rồi. Trên đường chạy nạn, Cố Đại Hà cha của nàng ta đã dẫn bọn cướp sang chỗ của Cố Đại Giang nên hắn ta mới có thể thoát thân được, tận mười tên cướp đấy, làm sao Cố Đại Giang có thể sống sót được?"
Đúng vậy, tuy Trần Vũ Lan chỉ mới gặp qua Cố Tiên Nhi một lần, nhưng hai cô ả đều hận Cố Vân Đông thấu xương, đều không muốn để cho cô sống dễ chịu, lúc này bọn họ mới cấu kết với nhau làm chuyện xấu.
Chủ ý cho người đi câu dẫn Dương thị là do Cố Tiên Nhi đưa ra đấy.
Dù sao thì nói về hiểu rõ, đương nhiên là Cố Tiên Nhi hiểu rõ hơn nàng ta rồi. Lúc trước Cố Tiên Nhi còn nói với Trần Vũ Lan rằng Cố Đại Giang đã đi bán muối, Dương thị lại là một kẻ ngu ngốc, còn là một kẻ đần cực kỳ cố chấp cho nên chỉ cần xử lý được bà ta thì chỗ Cố Vân Đông kia sẽ không còn vấn đề gì nữa rồi.
Vào lúc ấy, Cố Tiên Nhi nào biết đâu rằng Cố Vân Đông đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, đừng nói là xử lý Dương thị, cho dù nàng ta có dụ dỗ được Vân Thư Vân Khả thì cũng không có tác dụng gì.
Nhưng sâu trong nội tâm của Trần Vũ Lan, nàng ta rất ghét Cố Vân Đông, cũng rất thèm thuồng gia sản của nhà họ Cố, nhất là ngôi nhà lớn lát gạch xanh kia, nàng ta nằm mơ cũng muốn ở bên trong.
Lúc đó, Trần Vũ Lan cảm thấy kế hoạch của Cố Tiên Nhi có thể thực hiện được nên nàng ta trở về thương lượng với Phương thị.
Hai mẹ con đều cảm thấy có thể thử một chút, suy đi tính lại, phát hiện Triệu Đại Phát ở trong thôn cũng không tệ.
Không có vợ, bề ngoài nhìn sơ qua cũng cao lớn uy mãnh, điều kiện trong nhà cũng tạm được.
Đương nhiên, mẹ con Phương thị cũng biết chuyện Triệu Đại Phát đánh vợ.
Nhưng không ngờ là sau khi Triệu Đại Phát nghe đến "tiếp cận Cố gia", còn chưa nghe xong mọi chuyện thì hắn ta đã lập tức cự tuyệt.
Việc lúc trước Cố Vân Đông một mình đánh gục bốn tên đầu đường xó chợ, thế nhưng đã triệt để dọa sợ Triệu Đại Phát đấy.