Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 277 - Chương 277. Mang Ta Đi.

Chương 277. Mang Ta Đi. Chương 277. Mang Ta Đi.

Chương 277: Mang Ta Đi.

Cô cũng không khách khí, trực tiếp cắt đứt ảo tưởng của hắn.

“Không phải làm chưởng quầy, là làm tiểu nhị.”

Quả nhiên nụ cười trên mặt Trần Tiến Tài lập tức cứng đờ, dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô: “Vậy, chưởng quầy là ai?”

“Thung Tử.” Cố Vân Đông nói như đây là lẽ thường: “Hắn làm tiểu nhị ở Cố ký lâu như vậy, đã có rất nhiều kinh nghiệm, hơn nữa quen thuộc với quy trình, quen biết khách hàng, thăng chức lên chưởng quầy cũng là lẽ đương nhiên.”

Trần Tiến Tài lại phảng phất như bị gõ một côn, buồn bực, Thung Tử? Cái tên du thủ du thực* kia? (*du thủ du thực: chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp.)

Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày hắn làm tiểu nhị dưới trướng một tên du thủ du thực mà hắn từng khinh thường, chướng mắt, đây không phải là đang đâm vào tim hắn một nhát sao?

Hắn thu hồi ý nghĩ vừa rồi, muội tử Cố gia này, quả thực quá tàn nhẫn.

Cố Vân Đông thấy sắc mặt hắn biến hóa không ngừng, cười hỏi: “Trần đại ca không muốn sao? Nhưng cửa tiệm của nhà chúng ta, muốn làm chưởng quầy, đều phải từ tiểu nhị mà đi lên. Cũng như chưởng quầy Trịnh, trước kia cũng làm tiểu nhị ở phủ thành nhiều năm.”

Cô nói xong khẽ thở dài một hơi: “Nếu ngươi không muốn, vậy thì quên đi. Ngẫm lại cũng đúng, dù sao Trần đại ca trước kia lớn nhỏ gì cũng từng làm quản sự, cho ngươi đi làm tiểu nhị, xác thật là không trọng dụng nhân tài. Xem ra, ta chỉ có thể đi tìm người khác.”

Trần Tiến Tài trừng mắt, lập tức buột miệng thốt lên: “Ai nói ta không vui, ta rất vui.”

Không chỉ Cố Vân Đông, ngay cả Trần Lương cũng kinh ngạc nhìn hắn.

Đứa con trai này, trong khoảng thời gian này Trần Lương cũng coi như là hiểu rõ, xác thật là có chút tham vọng, luôn hoài niệm những ngày chính mình làm việc ở trấn trên, giống như bản thân vẫn còn là một quản sự nhỏ kia, làm cho ông rất nhiều lần thiếu chút nữa giơ cuốc lên đập đầu hắn.

Lúc nghe được là đi làm tiểu nhị, Trần Lương cũng cảm thấy việc này không có nhiều khả năng.

Ai ngờ con trai, vậy mà đồng ý rồi?

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ kia của ông, Trần Tiến Tài lập tức nói: “Tiểu nhị thì thế nào? Đây là tiểu nhị ở trong huyện, so với quản sự nhỏ ở trấn trên không phải càng học hỏi được nhiều kinh nghiệm hơn? Hơn nữa, con cố gắng nỗ lực, cũng có thể lên làm chưởng quầy.”

Trần Lương cảm thấy lời này mới giống con trai mình. Ông nhìn Cố Vân Đông

Cô cười nói: “Nói như vậy, đã đồng ý?”

“Đồng ý.” Trần Tiến Tài nói.

Trần Lương nghĩ nghĩ, cũng gật đầu theo.

“Được, nhưng còn phải chờ mấy ngày, đến lúc đó ta lại đến tìm Trần đại ca.” Cố Vân Đông đứng lên: “Trần thúc, vậy chúng ta đi trước.”

Trần Lương đưa bọn họ ra cửa, đứng một chút, rồi lại vào nhà.

Chỉ là chung quy trên mặt luôn treo nụ cười, đặc biệt là nhìn thấy bà bạn già Chu thị cũng có dáng vẻ như trút được gánh nặng, rốt cuộc đã an tâm.

Vệ thị, vợ Trần Tiến Tài cũng tươi cười rạng rỡ, liền quay đầu đi theo Trần Tiến Tài vào phòng, tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Chàng đi huyện thành, mang ta theo cùng, ta đi chăm lo cho chàng, giặt quần áo nấu cơm.”

Trần Tiến Tài hơi thu lại nụ cười, nhíu mày nói: “Mang theo ngươi làm gì? Ta chỉ là một tiểu nhị, ngươi xem lúc Thung Tử làm tiểu nhị, có dẫn người theo sao?”

“Đó không phải là do Thung Tử còn chưa cưới vợ sao?”

“Vậy cũng không được, thật vất vả ta mới tìm được công việc, ngươi đừng làm phiền ta, nếu ta làm mất công việc này ngươi phải nuôi ta đấy. Ngươi ở nhà thêm vài năm, chờ ta lên làm chủ quầy, tiền công cao, ta sẽ dẫn ngươi theo.”

Vệ thị tức muốn chết, nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng.

Mà giờ phút này, Cố Vân Đông đã rời khỏi Trần gia, bước chân lại đi rất chậm, đi đặc biệt thong thả, thỉnh thoảng còn nhìn trái nhìn phải.

Cố Đại Giang cảm thấy kỳ lạ: “Kkhông phải con nói thời gian không còn sớm sao? Hôm nay nóng như vậy, vẫn nên nhanh chóng trở về nhà đi.”

Cố Vân Đông không gặp được người muốn gặp, có chút thất vọng.

Mắt thấy tiểu cô nương Cố Vân Khả nóng đến mức lấy tay nhỏ làm quạt gió, cuối cùng đau lòng, bước chân cũng nhanh hơn: “Đi thôi, trở về tỷ tỷ làm món ngon cho muội ăn.”

Trong nháy mắt tiểu cô nương không cảm giác nóng nữa, đôi mắt sáng lên gật đầu: “Là gì vậy ạ?”

“Băng mát lạnh nha.” Lúc trước khi bọn họ xây nhà, đã đào một hầm băng.

Vào mùa đông dự trữ một chút băng, mặc dù không nhiều lắm, nhưng làm một ít đồ ăn nhẹ thì vẫn đủ.

Tiểu cô nương lập tức nắm lấy tay cô, rất muốn nhanh chóng trở về nhà.

Cố Vân Đông bất đắc dĩ để cô bé kéo đi, ai ngờ đi chưa được mấy bước, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người.

Con ngươi Cố Vân Đông híp lại, ngay lập tức ngừng lại.

“Tưởng thúc.”

Tưởng Vĩnh Khang nghe thấy giọng nói, đầu tiền ánh mắt nhìn quanh người Cố Vân Đông và Cố Vân Khả một chút, ngay sau đó liền nhìn Cố Đại Giang và Dương thị đứng ở phía sau bọn họ.

Còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy giọng cười khanh khách của Cố Vân Đông: “Cha, đây là Tưởng thúc, nhà ở trấn trên, tạm thời tới ở trong thôn chúng ta.”

Cố Đại Giang có chút cổ quái nhìn cô một chút, lúc trước cũng gặp được không ít thôn dân, nhưng phần lớn đều là mỉm cười gật đầu, thận trọng giới thiệu một người như vậy, còn không phải là người của thôn Vĩnh Phúc, cũng không bình thường.

Nhưng ông vẫn ổn định, gật đầu với Tưởng Vĩnh Khang: “Tưởng huynh đệ nếu rảnh rỗi, tới nhà ta ngồi một chút.”

Tưởng Vĩnh Khang cảm giác cổ họng mình giống như bị lấp kín, một chữ cũng nói không nên lời.

Trên đường ông ta đi tới đây, hầu như người trong thôn đều đang nói về cha Cố Vân Đông, nói ông cao lớn như thế nào, khôi ngô tuấn tú ra sao, có khí chất nho nhã như thế nào, cùng với một nhà đoàn viên hạnh phúc ấm áp.

Những lời này truyền đến tai Tưởng Vĩnh Khang, đặc biệt chói tai.

Trong lòng ông ta tự giễu, những người này chỉ biết nói chuyện phóng đại, cái gì mà một nhà hạnh phúc, cái gì là cao lớn tuấn lãng.

Nếu người đàn ông này thật sự tốt đến như vậy, sẽ coi trọng Dương thị sao? Sẽ có kiên nhẫn mà đối xử tốt với một người ngốc như vậy?

Những người dân trong thôn là vì muốn vào xưởng Cố gia, ngay cả tiết tháo cũng không cần, vuốt mông ngựa đến thực khó nghe.

Tưởng Vĩnh Khang có một ngàn cái một vạn cái không phục, vì thế ông ta còn đến Tằng gia muốn hỏi thăm một chút.

Ai ngờ Tằng Hổ nói cả nhà bọn họ tới nhà trưởng thôn, Tưởng Vĩnh Khang liền vội vàng trở về.

Quả nhiên, vừa vặn chạm mặt bốn người nhà Cố gia.

Nhưng mà, không đụng còn tốt, lần này đụng phải, ông ta mới phát hiện những người dân trong thôn không nói khoa trương một chút nào.

Cố Đại Giang trẻ tuổi hơn mình, có học thức hơn mình, càng cao lớn hơn mình.

Thoạt nhìn có vẻ ông thật sự đối xử tốt với Dương thị, ánh mắt Dương thị nhìn ông càng tràn ngập vẻ ỷ lại.

Trong nháy mắt Tưởng Vĩnh Khang tức muốn chết, nhưng đối diện với bốn người, ông ta chỉ có thể cố gắng áp xuống cỗ tức giận kia, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Chắc ngươi chính là Cố huynh đệ, nghe nói ngươi đã trở lại, ta còn chưa tin lắm, không nghĩ tới lại là sự thật.”

“Đúng vậy, một nhà cuối cùng cũng đoàn tụ.” Cố Đại Giang nói, ánh mắt dịu dàng nhìn Dương thị.

Dương thị cũng quay đầu nhìn ông, ánh mắt giống như phát sáng.

Tưởng Vĩnh Khang bỗng chốc nắm chặt hai tay, thiếu chút nữa mắng ra tiếng.

Cố Vân Đông vẫn luôn âm thầm quan sát vẻ mặt của ông ta, thấy dáng vẻ này của ông ta, còn có chuyện gì mà không thể xác định?

Tưởng Vĩnh Khang, thực sự nhìn trúng mẹ cô, muốn mưu đoạt gia sản Cố gia nhà cô.

Hừ, nghĩ cũng thật đẹp.

Mấy người hàn huyên hai câu, Cố Đại Giang liền mang theo vợ con rời đi.

Chỉ có Tưởng Vĩnh Khang đứng ở phía sau sắc mặt biến ảo không ngừng.

Bình Luận (0)
Comment