Chương 276: Cha Cố Vân Đông Thật Sự Đã Trở Lại.
“Tại sao tôi lại không biết? Bà xem, tuy rằng Tưởng Vĩnh Khang ăn mặc cũng ra bộ ra dạng, người cũng có tinh thần, nói chuyện cũng có lễ nghĩa. Nhưng bà chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy, hắn chưa từng đọc sách”
Đổng Tú Lan kinh ngạc: “Thoạt nhìn ông hình như chướng mắt Tưởng Vĩnh Khang kia, trước đây không phải là hắn từng giúp ông, đưa ông về sao?”
Tằng Hổ đứng lên, đi ra ngoài: “Cái gì mà nhìn chướng mắt, hắn là người trấn trên, tôi chỉ là một tên nhà nông, muốn nói là chướng mắt, cũng là hắn chướng mắt tôi. Tôi chỉ cảm thấy là, tôi với hắn nói chuyện không hợp nhau, luôn cảm thấy không được tự nhiên, không thoải mái.”
Ông nghĩ một chút, cũng không biết phải giải thích như thế nào: “Hắn nói chuyện thích nhả từng từ từng từ một, nói hai câu liền chi, hồ, giả, dã* gì đấy, ta nghe được mấy chữ đầu đã muốn biến lớn, không có cách nào cùng nhau tán gẫu.”
“Vậy thì ông không xong rồi, cha của Vân Đông đọc nhiều sách, chứa một bụng giấy mực, nhất định biết rất nhiều chữ. Sau này, bọn họ muốn tới nhà chúng ta làm khách, sao ông có thể tiếp đãi bọn họ đây.”
Tằng Hổ lắc đầu: “Chuyện này không giống nhau.”
Cũng không phải ông chưa từng nói chuyện với người đọc sách, giống như Tần phu tử đã đến thôn Vĩnh Phúc mấy lần trước, ông đã gặp qua hai lần ngay trước cửa, cũng nói chuyện qua vài câu.
Nhưng không có cảm giác khó chịu, ngược lại làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái.
Hắn cũng không nói quá nhiều chữ khó hiểu mà chỉ nói chuyện rất bình thường, những thứ hắn nói ông đều có thể hiểu. Có đôi khi nói chuyện, ông cũng quên rằng hắn thực sự là một tiên sinh một bụng đầy chữ.
Theo Tằng Hổ thì đây mới là người đọc sách thực sự.
Tưởng Vĩnh Khang kia, có chút không là gì cả.
Nhưng mặc kệ là thế nào, ông còn chưa từng gặp Cố Đại Giang, cũng không biết tính tình hắn như thế nào.
Chỉ là cả nhà Cố gia đoàn tụ, ông vẫn rất cao hứng.
Không chỉ cả nhà bọn họ, Cố Vân Đông đi ngang qua, rất nhiều trong thôn cũng nhìn thấy bọn họ, tất nhiên cũng biết cha Cố Vân Đông đã trở lại.
Chỉ trong một thời gian ngắn, mọi người đều bắt đầu bàn tán xôn xao
Còn có nhiều người ngăn bọn họ lại hỏi vài câu, vì vậy lúc mấy người Cố Vân Đông đến nhà trưởng thôn, đã qua nửa khắc rồi.
Người đầu tiên nhìn thấy bọn họ tới chính là Trần Tiến Tài, hắn nhìn thấy Cố Vân Đông thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Không phải, hắn vừa mới đi tìm nàng ta không lâu sao, bây giờ đã tìm tới cửa, không phải là muốn tìm hắn tính sổ chứ?
Cố Vân Đông cười tủm tỉm, nhưng người mở miệng trước là người bên cạnh cô, Cố Đại Giang.
“Xin hỏi, trưởng thôn có ở nhà không?”
Lúc này Trần Tiến Tài mới đem ánh mắt ngừng trên người ông, sau đó hơi ngẩn người, gật gật đầu: “Ở nhà, mọi người vào trong đi.”
Hắn nói xong quay đầu gọi người.
Trần Lương biết Cố Vân Đông đã trở lại, nhưng ông không biết đã tìm được Cố Đại Giang rồi.
Khi nhìn thấy bọn họ thật sự rất kinh ngạc, đôi mắt cũng trừng lớn.
Kỳ thật ngay từ đầu, ý nghĩ của ông không khác gì Kha biểu cô, cũng cảm thấy nếu Cố Đại Giang không trở về, thì hơn phân nửa có thể là ở bên ngoài cưới vợ sinh con, không có nhiều khả năng lại trở về.
Thế nhưng ai ngờ lại thật sự xuất hiện, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, còn rất coi trọng thê tử Dương thị này.
Trần Lương nghĩ, chẳng trách có thể dạy ra con cái như ba tỷ đệ Vân Đông.
Quả nhiên, làm cha như thế nào thì ảnh hưởng đối với con cái thế đó.
Trần Lương vừa nói chuyện với Cố Đại Giang, vừa suy nghĩ rất nhiều thứ.
Biết Cố Đại Giang vừa trở về liền tới nhà mình, biểu tình vui sướng trên mặt liền có chút không áp chế được, điều này có nghĩa là hắn coi trọng mình.
Người đọc sách chính là như thế, hiểu lễ nghĩa.
Vừa cao hứng, Trần Lương không nhịn được mà lôi kéo ông nói thêm hai câu.
Vẫn là Cố Vân Đông cảm thấy sắp tới giờ ăn trưa, lúc này mới ngắt lời bọn họ, tỏ vẻ phải đi về.
Chỉ là trước khi đi, cô liếc nhìn Trần Tiến Tài một chút.
Trần Tiến Tài bị cái liếc mắt kia làm cho lá gan có chút run rẩy, đã đến rồi, quả nhiên là vẫn đến.
Quả nhiên nàng ta muốn cáo trạng với cha hắn, nói hắn lén lút đi tìm nàng ta, muốn tìm một công việc.
Sớm biết vậy, lúc ấy hắn không nên có lòng tốt như vậy, còn nói cho nàng ta biết có người muốn đánh chủ ý với mẹ nàng ta.
Cố Vân Đông không biết trong lòng hắn đã sẵn sang lời phản bác bất cứ lúc nào, cô nói với Trần Lương: “Trần thúc, cháu có chuyện này muốn thương lượng một chút với ngài.”
“Hả? Ngươi muốn nói gì.”
Trần Tiến Tài trừng mắt, vội vàng nói: “Con cảm thấy không có chuyện gì tốt……”
“Là như thế này, cháu còn thiếu người, muốn tìm một người đã có kinh nghiệm đến chỗ cháu làm việc. Trần đại ca cũng không tệ, không biết thúc có muốn cho hắn đi làm không.”
Cố Vân Đông trực tiếp làm lơ Trần Tiến Tài, đem tính toán của mình nói ra.
Trần Tiến Tài ngẩn người, Trần Lương cũng vậy.
Ông nhìn con trai lớn nhà mình một cái, cau mày.
Cái gì gọi là Trần đại ca không tệ? Nha đầu Cố gia vừa mới trở về lúc chạng vạng tối qua, sáng sớm hôm nay lại đến đây sớm như vậy.
Con bé cũng chưa từng gặp qua Tiến Tài, ở đâu mà có ấn tượng không tệ với hắn?
Đây rõ ràng là nể mặt mình, chắc chắn đã nghe nói về chuyện nhà ông, cho nên chiếu cố hắn.
Nhưng Trần Lương cảm thấy mình không thể được voi đòi tiên, tuy rằng ông là trưởng thôn, nhưng loại đặc quyền như vậy vẫn không thể có.
Hơn nữa, Tiến Bảo nhà ông đã làm việc ở xưởng Cố gia, tháng trước còn được tăng lương.
Bây giờ để con trai lớn cũng đi? Vậy thì quá không có đạo lý.
Vì vậy Trần Lương trực tiếp lắc đầu: “Nha đầu Cố gia, ta biết là ngươi đang chiếu cố nhà của chúng ta, nhưng mọi việc phải có chừng mực. Xưởng nhà ngươi hiện tại không thiếu người, ngươi thuê thêm một người, nhà ngươi phải bỏ ra nhiều thêm một phần tiền công. Chẳng may bị người khác biết, cũng nhét người vào xưởng thì làm sao bây giờ? Ngươi tuyển một người cũng không ảnh hưởng gì, nhưng năm, mười người thì sao? Chuyện này không thể làm như vậy.”
Biểu tình Trần Tiến Tài vốn đang cao hứng đột nhiên cứng đờ, tức giận quay đi.
Cố Vân Đông không khỏi bật cười: “Trần thúc, thúc suy nghĩ nhiều rồi. Cháu cũng không phải nể mặt mũi thúc mà để Trần đại ca đến nhà cháu làm việc, quả thật bên cháu muốn tuyển người, hơn nữa người này cũng không phải đến xưởng làm, là đi huyện thành.”
“Sao, đi huyện thành?”
“Đúng vậy, cháu dự định qua một thời gian nữa sẽ đến phủ thành mở cửa tiệm, chưởng quầy Trịnh ở huyện thành này sắp bị điều đi. Hắn có kinh nghiệm làm chưởng quầy, trước kia cũng từng ở phủ thành. Cho nên cửa tiệm trong huyện thành không phải sẽ thiếu người sao? Phải tuyển lại một người nữa. Cháu cân nhắc tới lui, liền nghĩ tới Trần đại ca, nghe nói lúc trước Trần đại ca làm ở trấn trên, dưới tay còn quản người, chắc là có chút bản lĩnh, cháu chỉ sợ ủy khuất hắn.”
“Không ủy khuất, không ủy khuất.” Trần Tiến Tài vội vàng trả lời, mặt tươi cười, thiếu chút nữa hoan hô thành tiếng.
Thật sự là quá ngoài ý muốn, không nghĩ tới muội tử Cố gia chẳng những không ở trước mặt cha mẹ mách lẻo, còn cho hắn một phần công việc.
Quả nhiên, không hổ là người làm chuyện lớn.
Trần Lương cũng ngẩn ra, đi phủ thành mở cửa hàng? Chuyện này trước kia ông cũng nghĩ tới, cảm thấy đó là chuyện sớm muộn, chính là không dự đoán được lại nhanh đến như vậy.
Ngay cả mấy người Chu thị cách đó không xa cũng nghe thấy, rất kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, phần kinh ngạc đã bị niềm vui bất ngời này thay thế.
Trần Tiến Tài nhịn không được, ho nhẹ một tiếng, hơi túm túm tay, hỏi Cố Vân Đông: “Vậy, muội tử Cố gia, cho nên ngươi muốn ta trực tiếp đi huyện thành làm chưởng quầy?”
Hắn có thể, hắn có thể.
Cố Vân Đông lại cổ quái liếc nhìn hắn, ngươi nghĩ cũng thật đẹp.