Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 275 - Chương 275. Quen Biết.

Chương 275. Quen Biết. Chương 275. Quen Biết.

Chương 275: Quen Biết.

Cố Vân Đông muốn cười, nhưng cô vẫn phải kìm lại.

Chờ dùng xong bữa sáng, Cố Vân Đông mới giới thiệu với Cố Đại Giang người trong nhà.

Hôm qua, quá hưng phấn và kích động, gần như cả nhà đều đã nói chuyện, nhưng chưa chính thức giới thiệu qua mấy người Kha biểu cô.

Hôm nay bình tĩnh lại, mọi người mới tập trung ở cùng một chỗ.

Nhìn thấy Kha biểu cô, trong lòng Cố Đại Giang cảm kích, ông trịnh trọng nói cảm ơn.

“Nghe Vân Đông nói, lúc mới tới phủ Tuyên Hòa, không có nơi nào để ở, lúc đó được ngươi giúp đỡ mới có chỗ nương thân. Ân tình này của ngươi đối với vợ con ta, ta khắc sâu trong lòng, cảm ơn ngươi rất nhiều.”

Lúc Kha biểu cô đối mặt với mấy người trẻ Cố Vân Đông còn có thể dạy vài câu, nhưng đối với Cố Đại Giang vừa có học thức, lại trọng tình trọng nghĩa, bà ngược lại có thêm một tia khiêm tốn: “Nói ra thì, một mình ta ở cũng cô đơn, có bọn họ ở cùng với ta, lại có chút náo nhiệt.”

Cố Đại Giang nhìn Thẩm Tư Điềm, về thân thế của Thẩm Tư Điềm, Cố Vân Đông không giấu giếm ông.

Cố Đại Giang biết nàng không dễ dàng gì, nói nàng ấy cứ an tâm ở lại, nhà bọn họ đều rất dễ ở chung.

Tiếp sau đó là một nhà Đồng gia, sau khi gặp một, hai, ba, bốn, năm, sáu người, khóe miệng Cố Đại Giang không nhịn được, co giật một chút.

Hóa ra hạ nhân trong nhà bọn họ lại nhiều như vậy?

Hai ngày trước, Vân Đông còn nói với ông rằng trong nhà ít người, cần mua thêm người?

Ánh mắt ông phức tạp nhìn Cố Vân Đông, cô lại chớp chớp mắt: “Cha, có vấn đề gì sao?”

“Không có.”

Cuối cùng là Tiết Vinh, sau này Tiết Vinh sẽ đi theo Cố Đại Giang, hỗ trợ chạy mấy việc vặt gì đó.

Hắn tính tình trầm ổn, cũng ở Tân phủ làm việc như vậy vài năm, là người thích hợp nhất.

Sau khi cả nhà chính thức gặp mặt, Cố Đại Giang tính đi tới nhà thôn trưởng một chút.

Ông vừa mới cầm hộp quà ngày hôm qua mới mua từ huyện thành, đang chuẩn bị ra cửa, đã bị Cố Vân Đông nhanh chóng ngăn lại.

Ông kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy? Không phải con nói muốn đi đến nhà thôn trưởng trước sao?”

“Là muốn đi qua thăm, nhưng cha định ăn mặc như vậy sao?”

Cố Đại Giang cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, không phải khá tốt sao? Sạch sẽ và chỉnh tề.

Sẽ không quá mức sang trọng, cũng không quá mức lôi thôi. Dáng vẻ này, mới giống như là đến nhà trưởng thôn làm khách, nói chuyện phiếm, nhìn qua sẽ không có cảm giác xa cách.

Cố Vân Đông lại lắc đầu: “Không được, không được.” Cô đánh giá Cố Đại Giang từ trên xuống dưới một lúc lâu, liền xoay người chạy vào nhà chính: “Cha chờ con một lát.”

Cô nói xong, mở tủ quần áo ra, lấy ra một bộ áo dài mới.

Bộ quần áo này được mua lúc còn ở phủ Vạn Khánh, trước khi trở về, Cố Vân Đông đã mua rất nhiều thứ cho Cố Đại Giang.

Cô giơ bộ quần áo ra xem, gật gật đầu, tỏ vẻ rất vừa lòng.

“Cha, mặc cái này.”

Cố Đại Giang nhìn cô với vẻ mặt ‘Con gái ta bị làm sao vậy? Đang yên đang lành lại để ý đến ngoại hình của ta như vậy’.

Chẳng lẽ quần áo của mình thật sự rất có vấn đề?

Ông không nhịn được lại cúi đầu nhìn một chút, cuối cùng vẫn dưới sự kiên trì của Cố Vân Đông, thay đổi quần áo.

Quần áo này không tính là vải gấm tơ tằm nhưng tay nghề lại rất tốt.

Quan trọng nhất chính là, mặc bộ này vào, có vẻ đặc biệt nho nhã và có khí chất.

Ngay cả Dương thị bên cạnh, ánh mắt cũng không khỏi sáng lên.

Lúc này Cố Vân Đông mới mặt mày cong cong, cười: “Được rồi, đi thôi.”

Cố Đại Giang chỉ cảm thấy cô rất kỳ lạ, trong lòng có chút muốn hỏi, nhưng lúc này không còn sớm, lại trì hoãn thì khi tới nhà Trần gia đã đến lúc nhà hắn ăn cơm trưa.

Vì vậy ông chỉ có thể mang theo đồ, cùng người nhà ra ngoài.

Nhưng mà, trước khi đi Cố Vân Đông dừng lại một chút, gọi Tiết Vinh và Đồng Thủy Đào tới.

Hai người đều không hiểu, cho đến khi Cố Vân Đông nhỏ giọng giao phó vài câu.

Bọn họ mới nghiêm túc gật gật đầu, rời khỏi Cố gia, ra khỏi thôn Vĩnh Phúc.

Lúc này Cố Vân Đông mới đuổi theo Cố Đại Giang, một nhà bốn người đều có giá trị nhan sắc khá cao, đi ở trên đường đặc biệt khiến người ta để ý.

Đổng Tú Lan vừa ra khỏi cửa, đã thấy bốn người đi tới trước mặt.

Đặc biệt là nhìn thấy Cố Đại Giang đang ôm Cố Vân Khả, sợ đến ngây người.

Đây, người này là ai vậy?

Chẳng những ôm Tiểu Khả Khả, còn gần gũi với Dương thị đến như vậy, cái này bị người khác nhìn thấy, không sợ bị người khác đàm tiếu sao?

Vẫn là Cố Vân Đông đến chào hỏi trước: “Thím đang giặt quần áo?”

“Hả? Ah.” Đổng Tú Lan gật gật đầu, nhưng có chút tò mò, tầm mắt vẫn dõi theo hướng Cố Đại Giang.

“Đây là cha cháu, hôm qua vừa mới trở về. Cháu đưa cha tới nhà thôn trưởng xem một chút trước, ngày khác lại đến chỗ thím ngồi một chút.”

Đổng Tú Lan có chút sững người, một hồi lâu mới phản ứng lại: “Cha ngươi? Vân Đông ngươi, ngươi tìm được cha ngươi rồi?”

“Đúng vậy, tìm được rồi.”

Cố Đại Giang gật đầu với bà: “Là tẩu tử Tằng gia đúng không, mấy ngày nay ta không ở đây, cảm ơn người đã chăm sóc bọn họ.”

Đổng Tú Lan sững sờ, nhưng theo bản năng lắc đầu: “Không, không, là mọi người chiếu cố chúng ta đấy.”

Cố Vân Đông liền phất phất tay, rời đi trước với Cố Đại Giang.

Đổng Tú Lan lại nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, cho đến khi bóng dáng bọn họ cách khá xa, mới mạnh mẽ vỗ đùi một cái.

Bà một lần nữa bưng chậu gỗ trở lại sân, trực tiếp xông tới trước mặt Tằng Hổ: “Cha bọn nhỏ, thật không thể tin được.”

Tằng Hổ đang định đứng lên, bất thình lình bị bà vợ làm cho giật mình, lại ngã xuống ghế, lập tức nhíu mày nói: “Bà đột nhiên hét lên làm gì? Bà còn nói tôi chú ý đến chân của mình, bà xem đã dọa tôi sợ hãi đến mức nào.”

Lúc này Đổng Tú Lan làm sao còn tâm trí lo lắng đến chân hắn nữa, mặt bà đầy khiếp sợ: “Ông không biết tôi vừa mới nhìn thấy ai đâu.”

“Ai?”

“Cả nhà Vân Đông.”

Tằng Hổ muốn sờ trán bà xem có phải phát sốt hay không: “Cả nhà bọn họ, không phải mỗi ngày bà đều có thể nhìn thấy sao? Cần gì phải làm ầm ĩ như vậy?”

“Ai nha, không phải, ta đang nói chính là một gia đình. Chính là, chính là trừ Vân Đông và mẹ con bé ra, còn có ……..Cha con bé.”

Tằng Hổ liếc bà một cái: “Nói nhảm, Cha với mẹ con bé……” Ông nói một nửa liền dừng lại “Hả?” một tiếng: “Bà vừa mới nói ai?”

“Cha con bé, Cố Đại Giang, chính là cái người đã thất lạc bọn họ lúc trên đường chạy nạn, đã trở về rồi.”

Đồ trong tay Tằng Hổ ‘bang’ một tiếng, rơi xuống đất: “Là thiệt hay giả vậy?”

“Ta tận mắt nhìn thấy, còn có thể là giả sao?” Đổng Tú Lan lúc này cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Ngay sau đó thở dài một hơi: “Có thể xem như là khổ tận cam lai*, một nhà đoàn tụ. Lúc trước Vân Đông vì tìm cha mình, còn phải rời nhà một thời gian rất lâu. Chưa kể, cha con bé và Vân Thư thật sự rất giống nhau, thoạt nhìn còn có khí chất hơn so với Tưởng Vĩnh Khang kia, có dáng vẻ học thức, ta ở trước mặt hắn cũng có loại cảm giác chân tay không biết đặt nơi nào cho đúng.”

Tằng Hổ thấy bà không có ý định nhặt đồ cho mình, chỉ có thể tự mình chống chân, cúi xuống với lấy, thuận miệng đáp: “Đó không phải là bình thường sao? Cha Vân Đông là người đọc sách, trước kia Vân Thư biết rất nhiều chữ, nghe nói đều là do cha thằng bé dạy. Người thật sự có học thức, từ trong ra ngoài, sẽ cho người ta cảm giác không giống với người khác.”

“Ha, ông còn biết cái gì gọi là cảm giác?” Đổng Tú Lan buồn cười mở miệng.

*khổ tận cam lai: hết khổ đau, bất hạnh thì sẽ đến lúc được sung sướng, hạnh phúc.

Bình Luận (0)
Comment