Chương 274: Người Sai Khiến
Cố Vân Đông vừa trở về, vừa không nhịn được mà suy nghĩ cẩn thận một chút.
Quả thật, Thẩm Tư Điềm trẻ tuổi hơn so với mẹ cô, cũng không giống mẹ cô tính tình giống như một đứa trẻ.
Nhưng kỳ thật Dương thị lớn lên rất đẹp, vẻ ngoài của bà có thể đốn gục rất nhiều người. Hơn nữa hiện giờ còn có thêm tài sản của Cố gia, muốn đánh chú ý lên bà cũng không có gì kỳ quái.
Cô hồi tưởng tưởng lại cảnh tượng Tưởng Vĩnh Khang hai lần trợ giúp cho Thẩm Tư Điềm, Dương thị…… Cũng đều ở đó.
Hơn nữa sau khi âm mưu anh hùng cứu mỹ nhân của hắn bị bại lộ, hắn trực tiếp thừa nhận mình coi trọng Thẩm Tư Điềm, cũng đồng ý yêu cầu không gặp Thẩm Tư Điềm nữa.
Nhưng, hắn có thể không gặp Thẩm Tư Điềm, nhưng không nói không thể tiếp cận Dương thị.
Ánh mắt Cố Vân Đông hơi hơi híp lại, hai chân nhanh chóng bước vào cửa lớn, lại nghĩ tới biểu tình của Trần Tiến Tài lúc trước.
Tại sao Trần Tiến Tài không nói rốt cuộc ai là người sai khiến?
Một là hắn không dám nói.
Hai là hắn không thể nói, hắn đang bảo vệ đối phương.
Ai xứng đáng với sự bảo vệ của hắn như vậy?
Cố Vân Đông đột nhiên nghĩ tới mẹ con Phương thị, đúng rồi, không phải hiện tại Tưởng Vĩnh Khang đang sống trong nhà của mẹ con Phương thị sao?
Trần Vũ Lan gả đến trấn trên, Tưởng Vĩnh Khang vừa vặn chính là người trấn trên.
Trần Tiến Tài muốn nói lại thôi, không chịu nói ra ai đánh chủ ý lên nhà cô, mà Phương thị lại vừa vặn là nhị thẩm của hắn.
Hết thảy dường như đều rất khớp.
“Vân Đông, sáng sớm đi đâu vậy?”
Cố Vân Đông ngẩn ra, phục hồi lại tinh thần, đã thấy Kha biểu cô đứng ở trước mặt mình.
Cô suy nghĩ một chút, đem chuyện mới vừa rồi nói cho bà ấy nghe, cuối cùng hỏi: “Trong khoảng thời gian cháu không có ở đây, Tưởng Vĩnh Khang kia, có từng gặp mẹ cháu không?”
Kha biểu cô vẻ mặt kinh ngạc, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy quả thật có đạo lý.
Trong nháy mắt sắc mặt bà trở nên có chút khó coi, bà đã đồng ý với Vân Đông mấy ngày con bé không có ở đây, bà sẽ chăm sóc mẹ, đệ đệ và muội muội con bé thật tốt, kết quả hiện giờ ngay cả những người dụng tâm khác thường âm thầm tới gần, bà cũng không thể phát hiện kịp thời.
Không, bà có phát hiện, chỉ là phương hướng suy nghĩ sai rồi, bà cho rằng mục tiêu của Tưởng Vĩnh Khang là Thẩm Tư Điềm.
“Quả thật từng có vài lần.”
Cố Vân Đông vừa thấy biểu tình của Kha biểu cô, đã biết bà ấy có chút tự trách, vội nói: “Kỳ thật đây chỉ là suy đoán của cháu mà thôi, có lẽ sự việc cũng không phải như thế. Biểu cô, người cũng không cần nghĩ nhiều, mấy ngày cháu không ở đây, thật sự vất vả cho người.”
Kha biểu cô trừng mắt nhìn cô một cái, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu rời đi.
Cố Vân Đông bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn ngạo kiều* như vậy.
(*Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”)
Cô lắc đầu, đi về phía phòng cha mẹ mình.
Đã đến giờ này rồi, hai người chắc là đã dậy rồi chứ?
Lúc cô tới xác thực đã dậy, cửa phòng mở ra một nửa, Cố Vân Đông hơi hơi nghiêng đầu nhìn về vào trong phòng.
Ngay lập tức thấy mẹ cô đang ngồi ở trước bàn trang điểm, khóe miệng nhếch lên. Cha cô đứng sau lưng bà, chải tóc cho bà, ánh mắt sủng nịch lại ôn nhu.
Trong tay mẹ cô cầm cây chì vẽ lông mày, thật vui vẻ nói: “Đây là Vân Đông mua cho ta, nhưng ta không biết vẽ, luôn vẽ rất xấu. Kha biểu cô có giúp ta vẽ, nói ta đẹp.”
Cố Đại Giang cầm lấy chì kẻ lông mày, nói: “Sau này ta sẽ vẽ cho nàng.” Ông chưa từng dùng chì vẽ lông mày, tình hình Cố gia trước kia, làm sao có thứ này.
Nhưng rốt cuộc ông cũng là người đọc sách cầm bút, vẽ thêm vài lần hẳn là không khó…… đúng không.
“Còn có son này, cũng thơm.”
Cố Đại Giang tiến lại gần: “Ừm, màu sắc này rất đẹp, thích hợp với nàng, lát nữa bôi lên cho ta xem một chút.”
“Được.”
Cố Vân Đông: “……” Mẹ ôi, sáng sớm đã bị cho ăn một bát cẩu lương.
Để con nói cho cha biết, cha như vậy dễ làm con nghĩ đến Thiệu đại ca nhà con, cha đừng có hối hận.
Nhưng, nhìn Cố Đại Giang và Dương thị như vậy, trong lòng Cố Vân Đông lại vui mừng.
A?
Trong đầu cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng, điều này có thể chứng thực sự suy đoán của cô.
"Đứng ở cửa làm gì?" Bên trong truyền đến giọng nói có chút xấu hổ của Cố Đại Giang.
Ông mới nhìn thấy con gái đứng ở cửa, còn có chút ngượng ngùng.
Nhưng tay ông vẫn cầm bút vẽ lông mày, tay kia đặt trên vai Dương thị, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Cố Vân Đông nhanh chóng đi ra ngoài.
"Cha mẹ, ra ngoài ăn điểm tâm trước đi." Thật sự là, dậy muộn còn lề mà lề mề.
Cô quay đầu rời đi, vội vàng trở về phòng mình, nhìn thấy Cố Vân Khả đang mơ mơ màng màng ngồi trên giường, xoáy tóc trên đầu ngơ ngác dựng thẳng, trong ánh mắt mê mang khó hiểu, hình như còn chưa kịp phản ứng mình hiện tại đang ở đâu.
Cho đến khi nhìn thấy Cố Vân Đông vào cửa, cô bé mới đột nhiên mở to hai mắt, từ trên giường đứng lên: "Đại tỷ đại tỷ, tỷ thật sự đã trở về. "
Cố Vân Đông đi qua ôm lấy tiểu cô nương: "Sao vậy, còn cảm thấy mình đang nằm mơ sao?”
Cô cầm quần áo đến giúp con bé mặc, tiểu cô nương lắc đầu tự mình động thủ, rất nhanh nhanh chóng thu thập xong chính mình.
Vân Thư và Nguyên Trí cũng đã dậy, chờ mọi người đều ngồi xuống trước bàn ăn, Cố Đại Giang mới mang theo Dương thị khoan thai đến chậm.
Chỉ là trên mặt Dương thị... Quả nhiên kỹ thuật của cha cô còn cần rèn luyện.
Ở đây, đại khái cũng chỉ cố Vân Đông trong lòng không ngừng thở dài.
Ba đứa nhỏ còn lại đều vui vẻ ăn uống, hoàn toàn không nhận ra động tác nhỏ giữa cha mẹ bọn chúng.
Cả nhà đoàn tụ, vui mừng nhất chính là Cố Vân Thư.
Sau khi ăn sáng xong, thằng nhóc liền nói với Cố Vân Đông: "Đại tỷ, hôm nay đệ có thể xin nghỉ không đi học đường hay không? Tỷ và phụ thân vừa mới trở về, đệ còn có rất nhiều lời muốn nói."
Cố Vân Đông còn chưa kịp trả lời, Cố Đại Giang đã cau mày, vẻ mặt không đồng ý mở miệng: "Sao có thể không đi học đường? Đọc sách quý ở chỗ phải kiên trì, bao nhiêu người gian khổ học tập nhiều năm một khắc cũng không dám lười biếng? Cha và đại tỷ con trở về, con cao hứng có thể hiểu được, nhưng không thể bỏ bê học bài.”
Cố Vân Thư có chút thất vọng, nhưng cũng hiểu được cha nói có đạo lý.
Thằng nhóc uống một ngụm nước, bĩu môi, mất mát mở miệng: "Được, được rồi.”
Cố Đại Giang thấy thế, suy nghĩ một chút nói: "Như vậy đi, cha đưa con đi học đường. Vừa hay cha còn chưa từng gặp qua phu tử các con, đi bái phỏng hắn cũng là chuyện nên làm.”
Cố Vân Thư liền vui vẻ, nhưng rất nhanh, Cố Vân Đông bên cạnh liền xối một chậu nước lạnh xuống.
Cô cũng ăn xong, lau miệng vẻ mặt bình tĩnh mở miệng: "Chuyện đi bái phỏng phu tử không gấp gáp, ngày khác lại đi cũng được.”
Cố Vân Đông nhìn về phía Cố Đại Giang: "Cha, cha vừa mới trở về, vẫn nên đi nhà thôn trưởng một chuyến trước, cũng để cho người trong thôn biết cha đã trở về, tránh cho đến lúc đó sinh ra hiểu lầm gì."
Hiểu lầm? Hiểu lầm là gì?
Nhưng Cố Đại Giang cảm thấy con bé nói cũng có đạo lý, lúc trước đã nghe Cố Vân Đông nói qua tình huống thôn Vĩnh Phúc này.
Ông biết thôn trưởng này hoàn toàn không giống với thôn Cố Gia, hình như đã chiếu cô nhà ông rất nhiều.
Quả thật, ông là cha của bọn nhỏ, là trưởng bối trong nhà, nên đến nhà thôn trưởng một chuyến.
Bởi vậy Cố Đại Giang gật đầu: "Con nói đúng, lát nữa ăn cơm xong, chúng ta liền đi qua." Nói xong quay đầu sờ sờ đầu Cố Vân Thư: "Vân Thư, hôm nay con và Nguyên Trí cùng đi học đường, ngày khác cha lại đưa con đi có được không?"
Cố Vân Thư đối với lời nói của đại tỷ là một chút dị nghị cũng không có, lập tức vội vàng gật đầu: "Được rồi, cha nghe đại tỷ không sai, vậy con đi trước.”
Nói xong gọi Biển Nguyên Trí, hai người cầm cặp sách đi ra ngoài cửa.
Tay Cố Đại Giang còn đang ở giữa không trung, sắc mặt trong nháy mắt sững lại.