Chương 273: Có Người Thường Xuyên Tới.
Trần Tiến Tài cười lạnh một tiếng: “Ta thừa nhận, con người của ta, nói như rồng leo làm như mèo mửa*, không có gì bản lĩnh, cũng thích tự cho là đúng, hết lần này tới lần khác còn thích chơi mấy trò khôn vặt. Nhưng ta còn chưa mức không có lương tâm, loại thủ đoạn bỉ ổi này cũng có thể dùng tới, tham lam gia sản của nhà người khác cũng thôi đi, còn bắt nạt một người ngốc…… Bắt nạt một người phụ nữ giống như một đứa trẻ.”
(*Nói như rồng leo làm như mèo mửa: Nói thì rất mạnh mẽ rất hay với biết bao hứa hẹn, nhưng khi thực hiện công việc thì lười nhác, bỏ dở không đến nơi đến chốn.)
Hắn không nói là, đối phương tính đoạt gia sản Cố gia, về sau sẽ đuổi con cháu Cố gia đuổi đi, rồi ly hôn với Dương thị. Đây không phải là một kẻ điên rồ thì là cái gì?
Đương nhiên, những chuyện này Cố Vân Đông cũng có thể tưởng tượng được.
Nhưng giờ phút này điều làm cho cô ngoài sức tưởng tượng lại chính là, Trần Tiến Tài còn có giác ngộ như vậy, hơn nữa hắn còn rất hiểu chính mình.
Nhưng nếu biết rõ ràng khuyết điểm của bản thân như vậy, vì sao lại không thay đổi chúng?
“Ngươi không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta tốt xấu gì cũng đã làm một người cha, ít nhất ở trước mặt con cái ta, ta vẫn không thẹn với lương tâm.”
Trần Tiến Tài nói xong, ngay lập tức quay đầu đi, bước chân vội vàng, giống như có chút hối hận vì đã nói nhiều lời như vậy.
Cố Vân Đông đứng nhìn bóng dáng hắn đi xa dần, một lúc lâu không nói gì.
Vẫn là Đồng lão cha ở bên cũng nghe toàn bộ cuộc nói chuyện, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, việc này phải làm sao?”
“Không sao cả.” Cố Vân Đông cười lạnh một tiếng: “Có cha ta ở đây, ông ấy sẽ bảo vệ mẹ ta. Ta phải nhìn cho thật tốt, ai lại lớn mặt muốn tiến tới trước mặt mẹ ta như vậy, đến lúc đó hắn chết như thế nào cũng không biết.”
Đồng lão cha gật đầu thật mạnh: “Không sai, có lão gia ở đây thì sợ gì chứ? Tiểu thư yên tâm, ta sẽ canh giữu cửa thật tốt, nhìn xem ai có chuyện gì đi ngang qua……”
Nói đến một nửa, hắn đột nhiên dừng lại, có chút khó xử mở miệng: “Tiểu thư, ta đột nhiên nghĩ tới, hình như có một người thường xuyên tới.”
“Ai?” Cố Vân Đông đột nhiên lấy lại tinh thần, nhanh như vậy đã có mục tiêu để hoài nghi?
Đồng lão cha thần sắc cổ quái: “Hình như, chính là Liễu thiếu gia.”
Cố Vân Đông: “……” Trong đầu ông ấy đang suy nghĩ cái gì vậy?
“Yên tâm, Liễu gia thiếu gia còn chướng mắt chút gia sản của nhà chúng ta.” Cố Vân Đông trợn trắng mắt: “Hơn nữa, phần lớn thời gian hắn đến đây là để ăn chực đúng không?”
Đồng lão cha nghĩ một chút, hình như là như vậy, mỗi lần Liễu thiếu gia tới đây, lúc về đều phải lấy một chút đồ hộp và quả khô đi.
Dù đã đưa bạc, nhưng cái tư thế đi cửa sau của hắn rất tự nhiên đấy.
Cố Vân Đông nhìn thoáng qua trong sân, dường như cha mẹ cô còn chưa dậy, cô dứt khoát quay đầu đi Thiệu gia.
Thiệu Thanh Viễn xác thật không có ở đây, bốn người A Miêu cũng đi theo hắn.
Trong nhà chỉ có một bà tử vừa được mua đang quét dọn ở sân, nhìn thấy Cố Vân Đông đến, vội vàng đem ghế ra cho cô rồi đi châm trà.
Cố Vân Đông ngăn cản: “Không cần phiền toái, ta tới nhìn một chút.”
Mấy tháng không trở về, Thiệu gia cũng không có gì thay đổi, chỉ là nhiều thêm vài thứ, cũng có thêm chút nhân khi.
Quả nhiên, bọn A Miêu ở bên này vô cùng náo nhiệt, vẫn rất hữu ích.
Nhìn một lát, lại hỏi bà tử mấy vấn đề, sau đó Cố Vân Đông liền rời khỏi Thiệu gia.
Ai ngờ lúc đi ngang qua cổng Tằng gia, đột nhiên nghe được một giọng nói có chút quen thuộc.
Cố Vân Đông bước chân vừa chuyển, dứt khoát chuyển hướng đi đến Tằng gia.
Gõ gõ cửa viện, không lâu sau Đổng Tú Lan liền ra.
Thấy người tới là cô, lập tức vui vẻ: “Vân Đông ngươi đã đến rồi? Aizz, ta vừa rồi còn nghĩ đi qua gặp ngươi, xem ngươi thế nào rồi? Lần này đi ra ngoài thuận lợi chứ?”
“Mẹ bọn trẻ đừng đứng ở cửa nói chuyện nữa, mời Vân Đông vào trong ngồi.” Bên trong cửa truyền đến giọng nói mạnh mẽ củaTằng thúc.
Đổng Tú Lan lập tức kịp phản ứng, vỗ trán: “Đúng đúng đúng, xem ta này, Vân Đông vào đây, ngồi chơi một lát.”
Cố Vân Đông thuận thế đi theo bà vào, sau đó liền thấy Tằng thúc đang ngồi ở trong sân.
Ngồi phía đối diện Tằng thúc còn có một người đàn ông.
Vừa rồi cô cảm thấy giọng nói quen thuộc, chính là do hắn phát ra.
“Tưởng thúc cũng ở đây.” Cố Vân Đông nhìn Tưởng Vĩnh Khang cười cười.
Đổng Tú Lan mang ghế cho cô ngồi, thuận miệng nói: “Tưởng đại ca là người đưa Tằng thúc trở về, Tằng thúc cháu chính là người không thích yên tĩnh, chân mới tốt lên chưa được bao lâu, đã không thể ngồi yên ở nhà, sáng sớm một hai phải xuống ruộng nhìn một chút. Kết quả tốt rồi, bị ngã một cái, may mắn được Tưởng đại ca nhìn thấy, nhanh chóng đưa về.”
Ánh mắt Cố Vân Đông liền chuyển đến trên chân của Tằng Hổ: “Tằng thúc, vết thương đã hoàn toàn khỏi rồi phải không?”
“Đúng vậy, lúc trước khi ngươi rời đi, hắn cũng đã có thể xuống đất đi lại rồi. Mặc dù không đứng được quá lâu, đi một chút có thể nghỉ ngơi một lát. Nhưng trời sinh hắn không chịu ngồi yên, còn chạy xuống đất, lần này thì gặp chuyện rồi đấy?”
Nói xong, Đổng Tú Lan còn trừng mắt nhìn Tằng Hổ một cái.
Ông ấy sờ sờ đầu, nhanh chóng quay đầu nói chuyện với Tưởng Vĩnh Khang.
Cố Vân Đông ở Tằng gia nhìn một chút, trong khoảng thời gian này Tằng gia cũng có thay đổi không nhỏ, ví dụ như chiếc ghế dựa đang ngồi này cũng đã đổi mới.
Thấy nhà người đã từng giúp đỡ mình càng ngày càng tốt hơn, trong lòng Cố Vân Đông tràn đầy cảm giác thành tựu.
Tưởng Vĩnh Khang bên kia chưa nói hai câu liền rời đi, hắn vừa rời khỏi, Cố Vân Đông liền mang theo nghi hoặc hỏi: “Bệnh của Tưởng thúc không phải đã sớm dưỡng tốt rồi sao? Tại sao vẫn còn ở trong thôn, không trở về trấn trên.”
Bởi vì lần trước hắn làm ra những hành động kia với Thẩm Tư Điềm, thái độ của Cố Vân Đông với Tưởng Vĩnh Khang rất xa cách.
Đổng Tú Lan vừa nhặt rau, vừa trả lời: “Nói là đã trở về một chuyến, nhưng không ở được hai ngày, mà cũng bởi vì cháu trai của hắn nửa đêm khóc lóc ồn ào làm cho hắn không thoải mái. Dù sao hắn cũng thích thôn Vĩnh Phúc, ở lại thêm một thời gian cũng không có chuyện gì, chờ cháu trai của hắn lớn hơn một chút, sẽ không khóc đến lợi hại như vậy nữa, rồi mới trở về.”
“Phải vậy không?” Cố Vân Đông luôn cảm thấy lý do này không được thực tế lắm.
Đổng Tú Lan gật gật đầu, rất nhanh lực chú ý của bà không còn ở trên người Tưởng Vĩnh Khang nữa: “Đúng rồi, Vân Đông, ngươi nói xem, ta đưa đứa nhỏ Tằng Gia nhà chúng ta đi học thì thế nào?”
Tằng Gia mười tuổi, Đổng Tú Lan và Tằng Hổ đều cảm thấy hiện tại tình hình trong cũng đã tốt một chút, cắn răng đưa cậu nhóc đến trường học, nhận biết mấy chữ cũng là tốt.
Cố Vân Đông vô cùng tán thành: “Đương nhiên là được rồi.”
“Ai, ta đang phát sầu việc nên đưa đứa nhỏ đi học ở học đường nào.” Đổng Tú Lan nói: “Trấn trên chỉ có hai học đường, một học đường phải có tiền mới có thể vào được, còn một học đường, lần trước ngươi nói phu tử kia không cho học sinh xuống đất làm việc vậy ta không thể gửi ở đó được. Huyện thành thì quá xa, hơn nữa tiền học phí cho phu tử lại cao.”
Cố Vân Đông suy nghĩ: “Thúc với thím muốn cho Tằng Gia đi theo con đường khoa cử?”
“Không có, con đường kia cũng không dễ đi, nhà ta cũng không có điều kiện như vậy. Hơn nữa hai đứa nhỏ nhà chúng ta đọc sách không lợi hại như Vân Thư, chúng ta chỉ nghĩ đưa bọn chúng đi học một chút chữ, tương lai dễ tìm việc, không giống như chúng ta, lớn như vậy cũng không biết được mấy chữ, chỉ có thể chịu khổ ha ha.”
“Thím cũng không cần tự coi nhẹ mình như vậy, như thế này đi, cháu giúp thím hỏi thăm một chút, về sau lại cùng hai người thương lượng một chút.”
Hai người Đổng Tú Lan lập tức vui mừng: “À, vậy, vậy làm phiền Vân Đông rồi.”
“Không phiền, thím cứ bận trước, cháu đi về trước, cha mẹ cháu tìm không thấy cháu sẽ cảm thấy lo lắng.”
“Được được được, ngươi chậm một chút.” Chờ Cố Vân Đông ra cửa, Đổng Tú Lan mới ah một tiếng: “Con bé vừa rồi nói, cha mẹ? Cha con bé ở đâu ra?”
Cố Vân Đông đi ra cửa Tằng gia, lại đột nhiên dừng lại, con ngươi hơi hơi nheo lại.
Tưởng Vĩnh Khang? Lúc trước, thật sự nhìn trúng Thẩm Tư Điềm sao?