Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 294 - Chương 294. Chuyện Gì Đang Xảy Ra Vậy?

Chương 294. Chuyện Gì Đang Xảy Ra Vậy? Chương 294. Chuyện Gì Đang Xảy Ra Vậy?

Chương 294: Chuyện Gì Đang Xảy Ra Vậy?

Cố Đại Giang: ??

Cố Vân Đông vừa đi tới: ???

Vị hôn phu? Đúng rồi, lần trước Thiệu Thanh Viễn chạy đến phủ Vĩnh Ninh, đã hỏi qua cô chuyện này, nói là Vân Thư nói cho hắn biết.

Lúc ấy Cố Vân Đông còn tưởng rằng Vân Thư chỉ đang đùa giỡn mà thôi, cũng không coi là thật.

Chờ về đến nhà, lại bởi vì quá nhiều chuyện bận rộn nên quên mất.

Thật không nghĩ tới, lại lần nữa từ trong miệng Vân Thư nghe được ba chữ vị hôn phu này.

Người cũng đang mơ hồ không biết gì còn có Cố Đại Giang, cả người ông đều thấy không tốt.

Một Thiệu Thanh Viễn còn chưa giải quyết, lại thêm một vị hôn phu không rõ ràng nữa?

Ông kéo Cố Vân Thư đến trước mặt: "Con nói cẩn thận một chút cho cha xem, cái gì gọi là vị hôn phu trước kia của đại tỷ, đại tỷ con trước kia lấy đâu ra vị hôn phu?”

Cố Vân Thư chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Không có sao? Nhưng chính tai con nghe được, chẳng lẽ nhớ nhầm?”

Lại khiến thằng bé phải tự nghi ngờ bản thân.

Cố Đại Giang: "Con nghe được từ khi nào vậy? Nghe ở đâu? Nghe ai nói, đến đây, trước tiên nói rõ ràng cho cha.”

"Chính là năm ngoái, lúc ở thôn Cố Gia, không phải ông bà nội đã tìm cha nói, đã tìm cho đại tỷ một gia đình. Còn nói người nọ ở thị trấn, tiền cũng đã đưa.”

Cố Đại Giang nhíu mày, ngay sau đó sắc mặt trở nên đặc biệt khó coi.

Cái gì đã tìm một gia đình? Đó đều là một bên Cố lão đầu cùng Triệu thị tình nguyện.

Hơn nữa đó không phải là vị hôn phu, rõ ràng chính là muốn bán Vân Đông đi. Người trong trấn kia là một lão già hơn năm mươi tuổi, ở tuổi đó đã có thể làm ông nội của Vân Đông rồi, vậy cũng dám mặt dày đi cưới một tiểu cô nương mười bốn tuổi.

Cố Đại Giang biết hai người Cố lão đầu sẽ không tìm nhà tốt cho Vân Đông, lại không nghĩ tới người khác tùy tùy tiện tiện cho năm lượng bạc, bọn họ liền muốn đem Vân Đông bán đi.

Còn vị hôn phu cái gì? Ông phi.

Cố Đại Giang liền cự tuyệt tại chỗ, uy hiếp Cố lão đầu nếu lần sau lại dám tự mình làm loại chuyện mờ ám này, ông sẽ liều mạng đồng quy vu tận cũng sẽ không để nữ nhi nhảy vào hố lửa.

Cố lão đầu lúc ấy liền tức giận, còn nói năm lượng bạc kia nhận là vì chữa bệnh cho Dương thị.

Cố Đại Giang căn bản không nghe, quay đầu còn đi lên thị trấn đánh cho lão già ngấp nghe nữ nhi của ông một trận.

Lúc ấy chuyện này cũng không truyền ra ở Cố gia, nhưng ông không ngờ lại bị Cố Vân Thư nghe được.

Vấn đề là đứa nhỏ này còn chỉ nghe được nửa đoạn.

Cố Đại Giang vuốt trán: "Không có, đại tỷ con trước kia căn bản không có vị hôn phu gì, đó là do đám người bọn họ tự mình chủ trương, không tính là thật. Vân Thư, việc này về sau không cần nhắc lại, nếu không lại bị người khác nghe thấy, đối với đại tỷ con sẽ không tốt, biết không?”

"À." Cố Vân Thư gật gật đầu: "Con cũng chỉ nói với Thiệu đại ca một lần, về sau cũng không nói nữa.”

Lập tức suy nghĩ một chút, lại hỏi lại vấn đề lúc trước: "Vậy tại sao cha còn làm khó Thiệu đại ca của con? Cha định chia rẽ hai người bọn họ sao? Vì sao vậy, Thiệu đại ca là người tốt đến thế mà.”

Cố Vân Khả không biết đã chạy vào từ lúc nào, cũng gật gật cái đầu nhỏ: " Thiệu đại ca tốt, Thiệu đại ca là tốt nhất.”

Cố Đại Giang cảm thấy mình rất không tốt.

Con gái lớn thì thôi đi, vì sao ngay cả con trai và con gái nhỏ cũng bị hắn thu phục?

Hết lần này tới lần khác Dương thị hình như cũng nghe hiểu, gật đầu nói theo: “Hắn tốt.”

Cố Đại Giang cảm thấy, người trong nhà đều đã thất thủ, ông cần phải kiên trì vòng tuyến cuối cùng.

Cố Vân Đông lúc này không dám nói chuyện, quả nhiên càng nói Thiệu Thanh Viễn tốt, cha cô lại càng tức giận.

Tuy nhiên, nhìn thấy thời tiết ngày càng nóng nực, trong lòng Cố Vân Đông cũng dần trở nên mất bình tĩnh.

Kha biểu cô kéo cô lại: "Không sao, không có việc gì đâu, ta vừa mới qua xem thử, tuy ra hơi nhiều mồ hôi, nhưng tinh thần vẫn khá tốt."

Cố Vân Đông gật đầu qua loa, chẳng biết là có nghe vào hay không.

Lúc này Thôi thị cố ý qua đây ăn cơm trưa.

Điều này có nghĩa là Triệu Thanh Viễn đã đứng bên ngoài một canh giờ rồi, đến giữa trưa trời sẽ càng nóng hơn nữa.

Cô đi theo Cố Đại Giang đến nhà ăn, không ăn nổi nên húp một chút cháo.

Cố Đại Giang ngước hai mắt lên nhìn cô, trong lòng âm thầm thở dài.

Nha đầu ngốc này, rõ ràng trong việc kinh doanh bình tĩnh như vậy, sao bây giờ lại thiếu kiên nhẫn đến như thế?

Ông lắc đầu, coi như không nhìn thấy, quay qua gắp một miếng sườn cho Dương thị.

Cố Vân Đông: "............"

Một mặt gây sức ép cho người đàn ông của cô, mặt khác lại ở đây ân ân ái ái trước mặt cô, cho cô ăn cẩu lương, đây có phải người cha tốt của cô hay không vậy?

Hừ, không ăn nữa.

Cố Vân Đông buông đũa, chạy như bay ra ngoài cửa.

Cửa viện Cố gia ngoại trừ cái cửa lớn ở giữa sân, thì bên cạnh còn một cái cửa nhỏ nữa.

Cố Vân Đông khẽ mở he hé cánh cửa nhỏ, lặng lẽ nhìn Thiệu Thanh Viễn.

Thiệu Thanh Viễn như cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn nhanh chóng nhìn sang. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, khóe miệng hắn thoáng giật một chút.

Sau đó hắn không lên tiếng chỉ khẽ mấp máy môi, như thể đang muốn nói gì đó.

Cố Vân Đông lờ mờ đọc được, hắn rói rằng hắn không sao, còn bảo cô nhanh trở về đi, chỉ đứng có mấy canh giờ thôi, không làm khó được hắn.

Cố Vân Đông đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, nhìn thấy đôi môi hắn nứt nẻ vì phải phơi nắng khiến cô lại càng đau lòng hơn.

Lúc này ngoài cửa vẫn còn không ít người đang qua lại, hầu hết đều là người làm trong xưởng Cố gia

Hiện tại thời tiết nắng nóng, ngày dài đêm ngắn, giờ giấc làm việc cũng đã được điều chỉnh, buổi trưa mọi người có thể trở về nghỉ ngơi một canh giờ.

Cho nên trừ những người phải trực, rất nhiều người ăn cơm trong xưởng xong thì sẽ về nhà nghỉ ngơi, đến chiều mới quay lại làm việc tiếp.

Bởi vậy khi những người này đi ngang qua Cố gia, đều có thể thấy Thiệu Thanh Viễn đứng thẳng tắp trước cổng.

Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm, mím chặt môi của hắn, không ai dám tiến lên bắt chuyện, chỉ dám đứng ở phía sau nhỏ giọng bàn tán.

Thiệu Thanh Viễn làm như không nghe thấy, vẫn im lặng, đứng nghiêm như trong quân đội.

Cố Vân Đông rốt cuộc vẫn không khuyên hắn rời đi, mặc dù cảm thấy đau lòng nhưng cô hiểu ý định của Cố Đại Giang. Lúc này cô mà khuyên hắn rời đi thì chẳng khác nào tát vào mặt ông, nếu sau này Thiệu Thanh Vân dám bắt nạt cô, cho dù cha có đứng ra làm chủ thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Đạo lí đối nhân xử thế này cô vẫn hiểu.

Dù vậy nhưng cô vẫn thấy không thoải mái.

Cố Vân Đông ủ rũ quay trở lại trong viện, Kha biểu cô đang thêu thùa liếc nhìn cô một cái.

Lại một canh giờ nữa trôi qua, Cố Vân Đông không kiềm chế được liên tục lại nhìn về gian phòng của Cố Đại Giang.

Cố Đại giang đã thức dậy sau giấc ngủ trưa, các công nhân trong xưởng cũng đã rục rịch trở lại.

Nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn vẫn đang bất động đứng đó, tiếng bàn tán ngày càng xôi nổi.

May mắn, từng đợt gió mát thổi qua đây.

Cố Vân Đông còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe tiếng sấm chỉ có mùa hè mới có vang lên.

Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống.

Âm thanh ầm ầm vang bên tai, cơn mưa nhanh chóng cuốn bay cơn nóng của cả ngày hôm nay.

Đôi lông mày của Cố Vân Đông nhíu chặt lại, ngay cả Kha biểu cô cũng dừng động tác trên tay.

Đúng lúc này, cha Đồng vội vàng băng qua hành lang gấp khúc, đi đến trước mặt Cố Vân Đông, nhét vào tay cô một mảnh giấy nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment