Chương 295: Thiệu Thanh Viễn đến Cố gia
Cố Vân Đông sửng sốt: "Là ai đưa tới?"
Đồng lão cha chỉ về hướng Thiệu gia: "Vừa rồi A Miêu bất chấp trời đang mưa, trèo thang đứng ở đầu tường ném cho ta."
Tờ giấy bọc lấy viên đá, được nhét trong một cái túi tiền, cho nên dù bị ném trực tiếp xuống mái hiên cũng không bị nước mưa làm ướt.
Cố vân đông cau mày, mở tờ giấy ra.
Sau khi đọc xong những dòng chữ bên trong, sắc mặt chợt biến đổi, đột ngột đứng lên.
"Có chuyện gì thế? Trên đó viết gì vậy?" Kha biểu cô hỏi.
Cố Vân Đông không có thời gian để giải thích, vội vã chạy vào phòng Cố đại Giang.
Cố Đại Giang khẽ hừ một tiếng, thì nghe thấy Cố Vân Đông nói: " Cha, Cha cho Thiệu đại ca vào đi. Vừa rồi A Miêu truyền tin tới, nói rằng bọn họ lần này vào núi gặp phải sói, Thiệu đại ca vì cứu hắn ta nên bị thương rất nặng.”
Vẻ mặt của Cố Đại giang không thể duy trì được nữa, ánh mắt thay đổi, đột ngột đứng đậy, bước ra ngoài.
Vừa đi vừa nói với Tiết Vinh: " Ngươi chạy qua đó trước, mang người vào, tiện thể bảo Đồng An đi mời đại phu."
Chờ Tiết Vinh chạy đi, ông không nhịn được mắng: "Hắn chỉ đang cậy mạnh, đang cậy mạnh thôi."
Cố Vân Đông nhanh chân đi đến cổng chính, vừa lúc nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn đang được Tiết Vinh đỡ vào, bộ quần áo ướt đẫm nhuộm đầy máu.
Cô vừa tức giận lại vừa lo lắng: "Huynh bị thương tại sao không nói? Không muốn sống nữa có phải không?"
Cố Vân Đông vừa nói vừa tới bên cạnh dìu hắn, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hơi thở yếu ớt, cô thật sự hận không thể đánh hắn thêm một trận.
Toàn bộ Cố gia đều chuyển động, Thôi thị đi thu dọn phòng, con dâu Giang thị của bà thì đi đun nước, Đồng Thủy Đào chạy tới Thiệu gia lấy thuốc, nàng ấy biết hắn có sẵn thuốc ở nhà.
Kha biểu cô và Thẩm Tư Điềm đi chuẩn bị hòm thuốc, băng gạc, với mấy thứ linh tinh các loại.
Thiệu Thanh Viễn được đặt lên trên giường, cả người nóng hầm hập, hình như là đang sốt cao.
Cố Vân Đồng áp tay lên trán hắn, nóng đến mức khiến cô suýt rụt tay lại.
Cô vội vàng hỏi: "Trong nhà huynh có thuốc hạ sốt không?"
"Không có, ta chưa kịp chế" Trong khoảng thời gian này hắn đang suy nghĩ chế thêm các loại thuốc, thuốc điều trị nội thương và ngoại thương hắn đều có làm, ngược lại loại thảo dược thường để làm thuốc hạ sốt chưa kịp đi tìm."
Cố Vân Đông nhíu mày, nhìn thấy đám người A Miêu đi vào mang theo rất nhiều thảo dược, nhưng những loại dược liệu này phải đem đi sắc, quá lâu.
Cô suy nghĩ một chút rốt cuộc không kìm lòng được, nhân lúc không ai chú ý lấy ra một viên thuốc hạ sốt nhét thẳng vào miệng Thiệu Thanh Viễn, nhỏ giọng nói: " Ăn cái này đi"
Thiệu Thanh Viễn không biết đây là cái gì, nhưng từ trước đến nay hắn luôn nghe lời Cố Vân Đông nên mắt cũng chẳng thèm mở, không nói hai lời trực tiếp nuốt xuống
Có cảm giác hơi kì lạ, không có mùi thuốc đông y đặc trưng, hơi đắng.
Sau khi cho Thiệu Thanh Viễn ăn thuốc xong, Cố Vân Đông đi ra ngoài cùng mọi người.
Lúc này Đồng Bình mới cùng cha Đồng đến giúp Thiệu Thanh Viễn cởi bộ quần áo ướt đẫm ra, lấy nước ấm lau người cho hắn.
Hai người cuối cùng cũng nhìn thấy vết thương trên lưng Thiệu Thanh Viễn nghiêm trọng đến mức nào.
Ngoài vết móng vuốt sói ra hình như còn bị vật sắc nhọn cứa vào, miệng vết thương rất sâu.
Ban đầu vết thương được băng bó, chăm sóc rất tốt nên cũng không có vấn đề gì lớn.
Ai mà ngờ rằng lần này hắn đến, hết phơi nắng, lại dầm mưa. Miệng vất thương đang khép lại giờ lại bị rách toạc ra. Nếu sức khỏe Thiệu thanh Viễn không tốt thì còn lâu mới trụ được đến bây giờ.
Cố Vân Đông cực kì tức giận, nhưng cũng không biết phải giận ai.
Cuối cùng chỉ có đạp mạnh một cái vào cái cột dưới hiên nhà.
Ngược lại Cố đại Giang sắc mặt không đổi, điềm điềm tĩnh tĩnh, có chút chột chột dạ nhìn về phía Cố Vân Đông.
Thế nhưng Cố Vân Đông vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên trong cánh cửa, nên không thấy ánh mắt của ông.
Đại phu rất nhanh đã được mời đến, ông là người trong thôn, đối với chăm sóc vết thương ngoài da cũng không có khó khăn gì.
Thực ra, chỉ cần Thiệu Thanh Viễn tỉnh lại, hắn cũng có thể tự mình xử lý tốt.
Cố Vân Đông bước vội lên phía trước hỏi: "Hắn thế nào rồi?"
"Chờ hạ sốt rồi là không còn gì đáng ngại. Tốt nhất là đừng động đến vết thương trên lưng, tránh chạm vào nước, nghỉ ngơi một thời gian nữa là khỏi."
Cố Vân Đông cho người đưa đại phu ra ngoài, rồi nhanh chóng quay trở lại.
Thiệu Thanh Viễn ngủ nửa tỉnh nửa mê, thấy cô đi vào, quay lại nhìn cô cười cười.
Cố Vân Đông tức giận, trừng mắt nhìn hắn: " Đáng đời, ai bảo huynh không nói gì."
Thiệu Thanh Viễn dường như không nghe thấy lời cô nói, chỉ im lặng ngắm nhìn Cố Vân Đông
Bọn họ đã lâu rồi không được gặp nhau, hắn vốn dĩ muốn mặc một bộ quần áo sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái đi đến gặp cô.
Không nghĩ tới bộ dạng mình sẽ chật vật như thế này, làm cho hắn vô cùng tiếc nuối.
Cố Vân Đông ngay lập tức mềm lòng, đi đến mép giường, khe khẽ nói: "Ta ở đây trông huynh, huynh nhanh đi ngủ đi. Vừa rồi A Miêu nói với ta, huynh ở trong núi không có nổi một giấc ngủ ngon, may mà chống đỡ được đến bây giờ."
"Ừ........." Cổ họng Thiệu Thanh Viễn khô không khốc, giọng khàn khàn nói: "Cha muội......"
"Cha ta nghe nói huynh bị thương đã rất lo lắng, ông không có ý trách huynh."
Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới yên tâm, khẽ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Cố Đại Giang ở ngoài cửa mấy lần muốn gọi Cố Vân Đông ra ngoài, nhưng lại chẳng nói được lời nào.
Tuy ông không nghĩ mình đã làm gì sai, dựa theo quan sát của ông với Thiệu Thanh Viễn cộng thêm thông tin mà ông nghe được từ Cô Vân Đông thì cho dù hắn có đứng ở ngoài cửa một ngày một đêm cũng chẳng sao cả.
Người đàn ông này rất khỏe mạnh, đối với hắn ta mà nói đứng trước cửa phơi nắng hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng kết quả thì lại hỏng bét, trong lòng Cố Đại giang bắt đầu cảm thấy bực bội.
Ông không thể cứ ở nhà đờ người được, xoay người nói Dương thị: "Ta đi ra ngoài một chút."
Dương thị " à " một tiếng, sau đó bắt đầu lo lắng nhìn vào căn phòng của Thiệu Thanh Viễn.
Cố Đại Giang: ".........."
Thật là sốt ruột.
Ông chắp tay sau lưng, một mình ra khỏi cổng lớn.
Khi Cố Vân Đông quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của ông, chợt có cảm giác cha mình đang rất cô đơn.
Mưa đã tạnh, trưa hè nóng nực sau khi được cơn mưa cọ rửa, thời tiết ngay lập tức trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.
Cố Đại Giang đi trên đường, sau trận mưa, rất nhiều người ra đường tụ tập lại một chỗ nói chuyện.
Khi đến gần hơn, ông nghe thấy mấy chữ Cố gia, đàn sói, ngay tức khắc mặt đen lại.
Bây giờ có vẻ như bây giờ cả thôn đều biết Thiệu Thanh Viễn bị ông nhốt ở ngoài cửa, hành hạ đến ngất xỉu.
Mấy người này sao lại rảnh rang, quan tâm đến chuyện nhà người khác như vậy?
Có điều Cố Đại Giang cũng chẳng nói gì, nhưng mấy người tụ tập bàn tán kia thấy ông thì ngượng ngùng, nhanh chóng giải tán.
Mọi người vẫn chưa quên mấy người phụ nữ đặt điều nói xấu Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, cuộc sống hiện tại một chút cũng không hề yên ổn.
Một phần cũng bởi vì các nàng nhiều chuyện nên đàn ông trong nhà không thể đến làm việc trong xưởng của Cố gia.
Cố Đại Giang mím môi, tiếp tục đi về phía trước, nghĩ một chút, vẫn nên đi xem vườn trai cây đi.
Không ngờ vừa đi được một đoạn đường, có người đột nhiên chạy ra chặn đường.
Người kia hỏi ông: " Ông có phải là Cố Đại Giang không?"
Cố Đại giang nheo mắt lại, người lạ mặt này trước đây ông chưa từng gặp?
Là người trong thôn?