Chương 296: Người Này Không Có Ý Tốt.
Cố Đại Giang vô thức nhíu mày: "Ngươi là?"
Người kia nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt thần bí: "Có thể dừng bước nói chuyện không?"
Dáng vẻ hắn hình như có chuyện gì đó rất quan trọng muốn nói. Cố Đại Giang liếc mắt, âm thầm đánh giá, thấy hắn ta có vẻ cũng trạc tuổi mình, quần áo trên người bình thường, trông giống người trong thôn, dáng người thấp hơn ông một chút, ánh mắt vẫn luôn né tránh.
Cố Đại Giang cười lạnh trong lòng, trực tiếp nói: "Không thể."
Đối phương thoáng sửng sốt, không nghĩ đến ông sẽ thẳng thừng từ chối như vậy.
Nhưng khi ngước mắt lên, nhìn thấy sự tức giận cùng bất mãn hiện lên trên gương mặt Cố Đại Giang, hắn dường như đã hiểu rõ mọi chuyện nói: "Hình như Cố huynh đang rất tức giận."
Ai là huynh đệ của ngươi?
Người đàn ông lại nói tiếp: "Có phải bởi vì Thiệu Thanh Viễn không? Nghe nói Cố huynh không thích Thiệu Thanh Viễn. Cũng phải, dù sao hắn cũng là con sói con mà người trong thôn ai cũng khiếp sợ, hung ác tàn bạo, chẳng có ai thích hắn cả."
"Con sói con?" Cố Đại Giang hơi nheo mắt, khẽ lầm bầm.
Đối phương thấy ông có vẻ quan tâm, liền nói: "Cố huynh không biết à? Khi Thiệu Thanh Viễn còn nhỏ đã được lão Lý nhặt về từ đàn sói hoang trong núi. Trước kia hắn còn uống sữa của sói mẹ, cho nên bản tính của tàn ác của sói đã ngấm vào trong máu hắn rồi. Hồi nhỏ, mấy đứa trẻ khác chẳng ai dám chơi với hắn vì hắn biết cắn người. Một lần, có đưa nhỏ bị hắn cắn đến chảy máu, cha mẹ nó tìm đến cửa Lý gia đòi công đạo, lão thái gia Lý gia phải mang cái thân già đứng ra tạ lỗi, bồi thường cho nhà kia, mọi chuyện mới coi như xong."
"Ngươi nói xem, lão thái gia Lý gia đối xử với hắn tốt như vậy, cứu hắn ra khỏi núi sâu, nuôi hắn trưởng thành, Thiệu Thanh Viễn gây họa khắp nơi Lý lão gia phải đứng ra nhận lỗi, giải quyết hậu quả, gánh chịu không biết bao nhiêu tiếng xấu. Sau này còn vì hắn đoạn tuyệt quan hệ với Lý gia, mang hắn dọn ra ngoài sinh sống, chăm sóc rất tốt, ngay cả con trai ruột với cháu trai cũng chẳng được như hắn. Vậy mà, lúc lão thái gia bệnh nặng, Thiệu Thanh Viễn đã không quan tâm thì thôi, ông ấy vừa chết hắn liền lập tức đem thi thể Lý lão gia trả về về Lý gia, cũng chẳng quay đầu lại nhìn nổi một cái. Sau khi trở về liền vui vẻ ăn uống rượu thịt. Ngươi nói xem đây không phải là đại bất hiếu thì là gì?"
"Người trong thôn đều nói hắn là con sói mắt trắng*, hắn vô ơn như vậy, nên mới có biệt danh là sói con. Cái này cũng chưa tính, hắn không chỉ bất hiếu với cha mẹ, mà ngay đến cả trẻ nhỏ hắn cũng không tha. Đứa nhỏ nhà Cao gia từng bị hắn thả xuống sông, suýt chút nữa chết đuối may mắn được người ta vớt lên, sau đó hắn lại tiếp tục thả đứa nhỏ xuống, chuyện này lặp đi lặp lại mấy lần, dọa đứa nhỏ sợ chết khiếp."
(*Bạch nhãn lang chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.)
“Thủ đoạn của hắn có phải quá tàn nhẫn rồi không? Bởi vì hắn chẳng kiêng nể ai, nên trong thôn ai cũng sợ hắn, không ai dám nói xấu hắn, cũng chẳng có ai dám giới thiệu vợ cho hắn, tránh làm hại cho người khác."
"Ai có thể ngờ được rằng, hắn thế mà lại dám để ý đến cô nương nhà Cố gia, xoay nàng vòng quanh, mới qua một thời gian đã định thân."
Người nọ nói xong còn ra vẻ tiếc nuối, thở dài một tiếng: "Nếu mà nói không phải vì tài sản của nhà họ Cố thì ai mà tin được! Hơn nữa cái loại tính nết này của hắn sẽ truyền lại cho đời sau. Cô nương nhà ông thật đáng thương, sao lại có thể nhìn trúng hắn cơ chứ?!”
Hắn lắc lắc đầu, ra vẻ rất đồng cảm với Cố Đại Giang.
Ánh mắt Cố Đại Giang đột nhiên trầm xuống, ngay lúc đối phương cảm thấy đắc ý, tin chắc rằng Cố Đại Giang trở về sẽ tìm Thiệu Thanh Viễn đánh một trận, thì đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói chất vấn của Cố Đại Giang: " Theo như lời ngươi nói thì ánh mắt của con gái ta rất kém sao?"
Người nọ khẽ giật mình, nụ cười trên mặt vừa muốn cong lên cứ thế mà cứng lại rồi.
Hắn vội vàng phủ nhận: "Không phải, ta không có ý tứ này."
"Vậy ngươi có ý tứ gì?"
"Ta chỉ muốn nói, Cố cô nương đơn thuần không rành thế sự, là Thiệu Thanh Viễn quá giảo hoạt. Hắn trăm phương ngàn kế hao hết tâm tư sử dụng không ít thủ đoạn làm cho Cố cô nương trúng gian kế, không thể nhìn rõ được gương mặt thật của hắn. Đương nhiên, ta tin tưởng Cố huynh đệ nhất định có thể liếc một cái là nhìn ra bản tính của Thiệu Thanh Viễn, nếu không thì ngươi cũng không để cho hắn bị từ chối ngoài cửa rồi."
Nói thì nói như thế, nhưng ánh mắt của đối phương lại chẳng thèm ngó ngàng gì hết, có nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái nào đâu. Cái gì mà nhìn ra bản tính của Thiệu Thanh Viễn chứ? Nói không chừng là ông ta vốn không nhìn trúng bọn người quê mùa ở cái thôn nhỏ này đấy.
Nghe nói hôm đó, khi Liễu thiếu gia tới, vị Cố Đại Giang này lại cung kính mời người ta vào trong nhà, lôi kéo Liễu thiếu gia nói chuyện cả buổi, hàn huyên hơn một canh giờ, cuối cùng Liễu thiếu gia cũng bị sự nhiệt tình của ông ta dọa cho bỏ chạy.
"Tóm lại, Thiệu Thanh Viễn đúng là không phải thứ gì tốt, thế mà lại lừa gạt Cố cô nương."
Cố Đại Giang nhìn chằm chằm vào người kia, ông lạnh lùng nói: "Cho nên ý của ngươi là, Thiệu Thanh Viễn nhân phẩm ác liệt, toàn bộ người trong thôn này đều đã nhìn ra rồi đúng không?"
Đối phương ngẩn người, hắn có cảm giác lời này của Cố Đại Giang không đúng ở chỗ nào ấy, nhưng hắn ta vẫn gật đầu: "Đúng vậy."
Cố Đại Giang bỗng cao giọng nói lớn: "Toàn bộ mọi người trong thôn có thể nhìn ra được, thế mà con gái của ta, người đã mở nhà xưởng, có cửa hàng, có thuộc hạ, quản lý nhiều người như vậy, lại không thể nhìn ra sao, còn bị người khác đùa nghịch xoay vòng vòng nữa à, ngươi đang đổi cách nói để chửi Vân Đông nhà của chúng ta là đồ ngu xuẩn đúng không hả?"
"Không không không, ta, ta không có ý này đâu." Sự chú ý của tên Cố Đại Giang này có phải sai chỗ rồi không? Rõ ràng là hắn đang nói Thiệu Thanh Viễn không phải người gì tốt, tại sao ông ta cứ hết lần này đến lần khác kéo con gái của mình vào thế?
"Ngươi nói gần nói xa luôn có ý như thế, còn muốn phủ nhận sao. Ta đã nói, đang yên đang lành ngươi lại chạy đến trước mặt của ta nói một tràng, bàn luận thị phi, thì ra là ngươi đang ngầm chửi mắng ta, thế mà ngươi lại dám can đảm đến trước mặt ta khiêu khích luôn đấy."
Đối phương: "..." Không phải, rốt cuộc là ngươi đã lý giải kiểu gì vậy, thế này, thế này mà là khiêu khích sao??
Mắt nhìn thấy Cố Đại Giang đã hung thần ác sát, từng bước một càng đi càng gần về phía mình, cuối cùng đối phương cũng nhịn không được, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác: "Ngươi, ngươi có bệnh sao."
Nói xong, hắn nhanh chóng bỏ chạy thật nhanh.
Cố Đại Giang này đúng là không bình thường, chẳng trách con gái của ông ta có thể vừa ý Thiệu Thanh Viễn, hai cha con nhà này đều điên hết rồi sao?
Chẳng lẽ là do sống cùng Dương thị quá lâu nên đầu óc của cả nhà bọn hắn đều không dùng được rồi?
Cố Đại Giang vẫn đứng nguyên tại chỗ, ông nhìn tên kia chạy xa.
Rất lâu sau, Cố Đại Giang mới hừ lạnh một tiếng: "Gan bé thế này, còn dám đến trước mặt ta châm ngòi ly gián, cái thứ gì vậy?"
Nếu Thiệu Thanh Viễn không tốt thì đó cũng là người của con gái ông. Ông có thể ghét bỏ hắn, vợ của ông có thể ghét bỏ hắn, con gái của ông cũng có thể ghét bỏ hắn, nhưng thứ người dưng nước lã tự nhiên lại xuất hiện như tên kia, có tư cách gì để nói này nói kia về Thiệu Thanh Viễn?
"Ánh mắt của Vân Đông nhà chúng ta tốt lắm."
Cố Đại Giang nhẹ Xùy~~ một tiếng, quay người phất tay áo rời đi.
Nhưng mà nhờ có người kia nói một trận, cũng đã giúp cho cơn khó chịu trong lòng của Cố Đại Giang tan biến không ít.
Ông cũng không đi vườn cây nữa, trở về Cố gia rồi.
Vừa mới bước vào cửa Cố gia, ông đã ngửi được một mùi thuốc nồng đậm, kích thích đến nôĩ làm cho Cố Đại Giang hắt xì một cái thật mạnh.
Khẽ vuốt cái mũi, ông vừa định đi đến căn phòng mà Thiệu Thanh Viễn đang ở nhìn xem tình hình, thì thấy một thiếu niên vội vàng chạy đến.
Cố Đại Giang nhớ rõ, trước kia Vân Đông gọi cậu thiếu niên này là A Miêu, hình như cậu ta là người của Thiệu Thanh Viễn.
Tay trái của A Miêu đang cầm một cái hộp gỗ nhỏ, tay phải thì mang theo hai con gà rừng, cậu ta đứng ngay trước mặt của Cố Đại Giang.