Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 297 - Chương 297. Đạo Lý Này Ông Đều Hiểu.

Chương 297. Đạo Lý Này Ông Đều Hiểu. Chương 297. Đạo Lý Này Ông Đều Hiểu.

Chương 297: Đạo Lý Này Ông Đều Hiểu.

Cố Đại Giang nghi hoặc nhìn về phía hắn, liền nghe được A Miêu nói: "Cố thúc, đây là công tử nhà chúng ta đưa cho ngài."

"Cho ta sao?"

"Vâng ạ, trước khi công tử đến Cố gia đã chuẩn bị xong rồi." A Miêu nói tiếp: "Hai con gà rừng này là chúng ta săn được trước khi xuống núi, buổi tối có thể thêm món. Còn cái hộp gỗ nhỏ này, bên trong có cái gì thì ta cũng không biết."

Lúc Thiệu Thanh Viễn bị từ chối ở ngoài cửa, hắn cũng đang cầm mấy món này trên tay.

Chẳng qua là lúc sau sét đánh, trời sắp mưa, khi A Miêu tới khuyên công tử nhà mình thì Thiệu Thanh Viễn đã giao mấy món này cho A Miêu, tránh cho chúng bị nước mưa xối ướt, nhất là cái hộp gỗ nhỏ này.

Vừa nhìn đã có cảm giác thứ này rất quan trọng cho nên A Miêu vẫn luôn cầm trên tay, đợi đến khi A Miêu nhìn thấy Cố Đại Giang rồi mới tự tay giao cho ông.

Cố Đại Giang nhận lấy cái hộp, gà rừng thì bảo A Miêu mang vào phòng bếp.

Trời nóng như vậy, không thể để lâu được.

Sau đấy, Cố Đại Giang bèn ôm cái hộp đi vào bên trong nhà chính.

Sau khi ngồi xuống, ông đặt cái hộp trong tay lên bàn, nhưng rất lâu sau đó, Cố Đại Giang vẫn chưa tự tay mở cái hộp ra.

Cho đến khi Tiết Vinh tiến vào, nói nhiệt độ trên người của Thiệu Thanh Viễn đã không còn cao như lúc ban đầu, Cố Đại Giang mới nhẹ nhõm gật đầu.

Một lúc lâu sau, cuối cùng thì ông cũng đưa tay về phía cái hộp, kéo móc khóa ở phía trước, mở nắp hộp ra.

Vừa liếc nhìn, tay của Cố Đại Giang ngay lập tức cứng đờ.

Đồ vật trong hộp không nhiều lắm, nhưng lại có sức nặng không nhẹ.

Phía trên cùng chính là vài tấm ngân phiếu, đối với Cố Đại Giang trong quá khứ mà nói thì đây quả thật là một con số khổng lồ rồi.

Bên dưới ngân phiếu là khế phòng, khế ước cửa hàng. Khế phòng là căn nhà lớn gạch xanh lợp ngói trong thôn Vĩnh Phúc, khế ước cửa hàng là tiệm bán thuốc ở huyện Phượng Khai.

Mà phía dưới cùng, còn có một mảnh giấy, đây là. . .

Cố Đại Giang kinh ngạc nhìn vào ngày tháng ghi trên tờ giấy, nó chính là thôn trang vừa được mua gần đây.

Hẳn là hai ngày trước khi vào núi sâu, Thiệu Thanh Viễn đã mua, thôn trang không lớn nhưng vị trí lại rất gần với phủ thành.

Chẳng trách, ngân phiếu trong hộp không nhiều lắm, thì ra là đều dùng ở chỗ này.

Những thứ này, là toàn bộ gia sản của Thiệu Thanh Viễn sao? Hắn lại đưa hết những thứ này cho Vân Đông?

Trong chớp mắt, tâm trạng của Cố Đại Giang cực kỳ phức tạp.

Tiết Vinh đang đứng ở đằng sau thấy lão gia nhà mình im lặng nãy giờ, hắn hơi ngập ngừng rồi hạ giọng xuống hỏi: "Lão gia không hài lòng với Thiệu công tử sao?"

"Ài." Cố Đại Giang lắc đầu: "Bởi vì rất hài lòng nên tim của ta hiện tại đang thắt chặt lại đây này."

Vẻ mặt Tiết Vinh lộ rõ sự khó hiểu.

Cố Đại Giang: "Ngươi nói xem Vân Đông nhà của chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ, tại sao lại bị hắn nhớ thương thế? Vấn đề là ta cũng không tìm thấy lý do để chia rẽ bọn chúng, để Vân Đông ở nhà thêm vài năm nữa."

Tiết Vinh: ". . ." Hắn vẫn chưa làm cha, hắn không thể nào hiểu được, hắn vẫn còn trong giai đoạn muốn gặm cải trắng nhà người khác.

Vì vậy Tiết Vinh cũng không biết nên nói cái gì, nhưng nhìn thấy lão gia nhà mình vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, hắn không nhịn được bèn khuyên nhủ vài câu: "Kỳ thật sao lão gia không đổi góc nhìn thử xem. Thiệu công tử không cha không mẹ, tiểu thư gả vào là có thể đương gia làm chủ, không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng. Hơn thế nữa, nhà của Thiệu công tử cũng ở thôn Vĩnh Phúc, ngay bên cạnh, đi hai ba bước là đến, ngày thường ăn cơm cũng có thể trực tiếp về Cố gia, tiểu thư có chịu thiệt thòi gì, chúng ta không cần ra khỏi cửa cũng có thể biết rõ. Nói chung là thư thái tự do tự tại hơn nhiều so với việc gả vào nhà cao cửa rộng của người khác."

Những đạo lý này, đương nhiên Cố Đại Giang biết rõ, cũng bởi vì biết rõ cho nên ông mới không kịch liệt phản đối.

Thở ra một hơi, Cố Đại Giang đậy nắp hộp gỗ ở trên mặt bàn lại rồi đứng dậy bước ra ngoài:"Ta đi qua, xem hắn đã tỉnh lại chưa."

Cố Đại Giang đi thẳng đến phòng của Thiệu Thanh Viễn, đúng lúc ông vừa mới đặt chân vào cửa thì đã nghe được giọng nói của con trai nhà mình.

"Đại tỷ, có phải tỷ đang giận cha không?" Cố Vân Thư cực kỳ bất an hỏi: "Vừa rồi khi cha về nhà, đệ thấy cha đi thẳng vào phòng, một mình, trông rất đáng thương đó."

Cậu nhóc đang cảm thấy mình có một trách nhiệm rất to lớn, cha và đại tỷ đã có hiềm khích, nó là con trai trưởng trong nhà nên phải có nghĩa vụ khuyên giải bọn họ, phải làm như thế thì gia đình mới hòa thuận mỹ mãn được.

Đúng vậy, Cố Vân Thư, cố gắng lên !!

Cố Vân Đông đang ngồi trước giường Thiệu Thanh Viễn, thấy huynh ấy đã hạ sốt rồi, cô mới thở phào một hơi, không ngờ lại nghe được câu nói đầy lo lắng của đệ đệ nhà mình.

Cô lập tức dở khóc dở cười: "Đệ đang nghĩ cái gì thế? Đầu không lớn, suy nghĩ nhiều thật nha. Tại sao đại tỷ lại giận cha chứ? Cha cũng không biết việc Thiệu đại ca có thương tích trong người, cũng không cố ý để cho huynh ấy phơi nắng, đây chỉ là việc ngoài ý muốn."

Cố Vân Thư nửa hiểu nửa không gật đầu: "Là thế sao?"

"Ừa, chờ khi nào đệ trở thành cha thì đệ sẽ biết."

"Thế thì đệ cũng phải nhanh chóng đính hôn cưới vợ đây, như vậy đệ có thể làm cha sớm hơn rồi."

Cố Vân Đông: ". . ." Không, cô không có ý này đâu.

Cố Đại Giang cũng có chút nghe không được rồi, ông cau mày bước vào cửa: "Nói hưu nói vượn cái gì? Con mới bao nhiêu tuổi, đã nghĩ tới chuyện cưới vợ rồi."

Này là con gái vừa mới đính hôn, con trai cũng muốn lập gia đình rồi hả?

Cố Vân Thư có chút không phục: "Cha, ở trường có người lớn hơn con một tuổi, cậu ta đã đính hôn rồi. Lúc mới sinh ra cậu ta đã có vợ, con thì đã lớn như vậy rồi tại sao lại không thể đính hôn vậy? Nếu lúc con sinh ra cha cũng kiếm một người cho con thì hiện tại con không cần phải lo lắng như thế rồi."

Cố Vân Đông nghiêng đầu sang chỗ khác, cô muốn cười nhưng phải cố nghẹn lại.

Cô đứng lên, gọi một tiếng: "Cha."

Cố Đại Giang "Ừm" một tiếng, ông quyết định không nói chuyện với đứa con trai đang sốt ruột này nữa.

Ông đưa cái hộp trong tay cho Cố Vân Đông: "Đây là Thiệu Thanh Viễn đưa cho con, hãy bảo quản cẩn thận, không được trả lại cho hắn đấy."

Cố Vân Đông kinh ngạc nhướng mày, cô mở hộp nhìn thoáng qua, lập tức bật cười.

Cái hộp kiểu này, cô nhận lần thứ hai rồi.

Mỗi một lần, Thiệu Thanh Viễn đều bỏ toàn bộ gia sản vào, cái người này thật là, chẳng lẽ huynh ấy chỉ trông chờ vào việc được mình phát tiền sinh hoạt sao?

Cô không nhịn được nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường.

Không ngờ là, vừa lúc đối diện với con ngươi sâu thẳm của hắn.

Cố Đại Giang cũng phát hiện hắn tỉnh lại, ông hỏi với giọng cứng rắn: "Khá hơn không?"

Thiệu Thanh Viễn hơi nhúc nhích, hắn muốn ngồi dậy nhưng đã bị Cố Đại Giang tiến lên một bước, thò tay ngăn cản, ông nhíu mày nói với hắn: "Nằm yên, đừng nhích tới nhích lui, nếu không miệng vết thương sẽ bị nứt ra."

Thiệu Thanh Viễn chỉ có thể nằm xuống lại, hắn nhìn Cố Đại Giang, nói: "Cố thúc, thật xin lỗi."

"Hừ." Cố Đại Giang hừ lạnh một tiếng: "Không có lần sau, đừng có dùng khổ nhục kế thêm nữa."

"Không có." Thiệu Thanh Viễn quả thật là không hề nghĩ tới việc dùng phương thức này khiến cho Cố Đại Giang mềm lòng.

Thật sự là trùng hợp, hắn bị thương ở trong núi sâu, vừa về thì nghe được tin tức của Cố Đại Giang. Đương nhiên là hắn phải đến bái phỏng trước, hơn nữa hắn cũng thật lòng thật ý, cam tâm tình nguyện đứng ở bên ngoài chờ.

Nếu hắn nói bản thân bị thương sớm hơn, không thể đứng lâu được. Thế thì, đừng nói là Cố thúc, cho dù bất cứ kẻ nào nghe xong cũng sẽ cảm thấy hắn đang kiếm cớ, yếu đuối, không thể làm việc gì ra trò.

Cho dù việc bị thương là sự thật, cũng sẽ để lại ấn tượng xấu cho người khác.

Cố Đại Giang cũng hiểu rõ việc này, mặc dù ông đang rất sốt ruột, nhất là khi chứng kiến cảnh con gái của mình đứng ở bên giường rất quan tâm đến Thiệu Thanh Viễn, chỉ nhìn thôi là ông cũng không muốn liếc đến một cái rồi.

Vì vậy Cố Đại Giang muốn cho Thiệu Thanh Viễn nghỉ ngơi thật tốt, ông bèn đi ra ngoài.

Nhưng mà, trước khi đi, Cố Đại Giang chợt dừng lại, ông nhíu mày nói: "Lúc nãy ta đi ra ngoài, gặp được một người."

Bình Luận (0)
Comment