Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 298 - Chương 298. Cừu Hận Của Hắn.

Chương 298. Cừu Hận Của Hắn. Chương 298. Cừu Hận Của Hắn.

Chương 298: Cừu Hận Của Hắn.

Mấy người trong phòng đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía ông, Cố Đại Giang nói: "Người nọ nói với ta vài câu, về ngươi đấy."

Thiệu Thanh Viễn sững sờ, dường như hắn nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt biến hóa, giọng nói khàn khàn hỏi: "Hắn nói gì thế?"

"Nói ngươi là con sói mắt trắng, đã từng được Lý gia mang về nuôi, lão gia tử Lý gia đối với ngươi quá tốt, còn vì ngươi mà cãi nhau, trở mặt với cả con trai, con gái ruột, còn dọn đến ở cùng ngươi. Kết quả là trong khoảng thời gian khi ông ta bị bệnh nặng, ngươi lại chẳng quan tâm, xoay đầu lại còn đem thi thể của người đấy trực tiếp chở về Lý gia."

Cố Đại Giang nói xong, chỉ thấy Thiệu Thanh Viễn bỗng nhiên xiết chặt tay lại, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, cánh môi cắn chặt, sự lạnh lẽo trong ánh mắt dường như hóa thành thực thể.

Thế này rốt cuộc là có bao nhiêu cừu hận đối với Lý gia ah.

Thiệu Thanh Viễn gần như đã gằn từng câu từng chữ, hỏi: "Còn nói gì nữa?"

"Nói ngươi thủ đoạn hung tàn, thực chất bên trong lạnh lùng vô tình, tương lai sẽ di truyền cho hài tử."

Cố Đại Giang còn chưa nói hết, Thiệu Thanh Viễn đã ngồi dậy, lấy chăn che trên người ra, nhanh chóng muốn xuống đất.

Cũng may là Cố Vân Đông động tác nhanh nhẹn, cô nhanh chóng ngăn hắn lại: "Huynh làm gì vậy? Bây giờ huynh không thể đi đâu hết, dưỡng thương cho tốt rồi đi."

Động tác này của Thiệu Thanh Viễn đã làm miệng vết thương bị nứt, đau nhức từ trên người truyền đến khiến cho hắn thanh tỉnh thêm hai phần. Hơn nữa Thiệu Thanh Viễn vừa mới hạ sốt, toàn thân hắn đang bủn rủn, bị Cố Vân Đông nhẹ nhàng giữ lại, nên hắn lại trở về giường ngồi thêm một lần nữa.

Chỉ là dường như hắn đã nghĩ đến việc gì đó, hắn ngẩng mạnh đầu lên, nắm tay của Cố Vân Đông thật chặt.

"Không phải, người kia nói không đúng thật sự."

"Muội biết rõ, muội biết huynh lâu như vậy, so với những người khác, muội càng hiểu rõ con người của huynh hơn, muội tin tưởng huynh." Cố Vân Đông cảm thấy tay của Thiệu Thanh nhẹ nhàng run rẩy một chút, trong lòng cô nhói lên, hai tay đều nắm chặt tay của hắn, cực kỳ kiên định.

Thiệu Thanh Viễn khẽ thở dài một hơi, chỉ là rất nhanh sau đó, hắn lại mở mắt nhìn về phía Cố Đại Giang.

Không chờ Cố Đại Giang mở miệng, Cố Vân Đông đã bắt đầu nói trước: "Yên tâm, cha muội cũng sẽ không tin. Người kia rõ ràng là không có ý tốt, không muốn chúng ta sống yên ổn. Phải không, cha?"

Cố Đại Giang 'Ừ' một tiếng: "Ta không phải người nghe gì tin đó, ta biết rõ người nọ tới để châm ngòi ly gián."

Nhưng, việc làm cho ông cảm thấy ngoài ý muốn chính là phản ứng của Thiệu Thanh Viễn lại lớn như vậy.

"Nhưng mà." Ông dừng một chút, rồi nói thêm: "Sau này ngươi sẽ kết hôn cùng Vân Đông, có một số việc vẫn phải nói rõ ràng thì tốt hơn. Vốn là hai người kết hôn nên hiểu rõ về gia đình của đối phương đấy. Cũng không thể để ngươi biết rõ về tình huống của Cố gia nhưng Vân Đông thì ngay cả việc tại sao ngươi bị gọi là sói mắt trắng cũng không biết, đúng không?"

"Ta. . ."

Cố Đại Giang vẫy tay: "Hiện tại không cần nói vội, ngươi còn bị thương, thời gian tới, nghĩ thông suốt rồi nói cũng không muộn."

Nói xong, ông liền dẫn Cố Vân Thư đang cảm thấy hơi lo lắng đi ra ngoài rồi.

Cho đến khi bóng lưng của hai người kia hoàn toàn biến mất, Thiệu Thanh Viễn mới thu hồi ánh mắt, nhìn về Cố Vân Đông đang ở ngay bên cạnh.

Tay hai người vẫn còn nắm chặt, Cố Vân Đông muốn nhìn xem vết thương trên lưng của hắn có bị nứt ra hay không thế nhưng cô rút tay về hai lần, cũng không thể rút ra.

Cuối cùng cô đành bất đắc dĩ mở miệng: "Muội để Đồng Bình vào đây, giúp huynh nhìn xem vết thương được không?"

Thiệu Thanh Viễn vẫn không nhúc nhích, im lặng nhìn chằm chằm vào cô rất lâu, mãi một lúc sau hắn mới nhẹ giọng hỏi: "Muội không có gì hỏi ta à?"

Cố Vân Đông ngồi xuống, trầm mặc suy nghĩ, một hồi lâu cô mới trả lời: "Muội cũng muốn hỏi huynh đấy nhưng mà có vẻ huynh rất bài xích việc đề cập đến chuyện này. Muội biết, có lẽ chuyện này đối với huynh mà nói là một việc rất thống khổ, rất nặng nề. Muội không biết người của Lý gia đã làm gì huynh, muội chỉ biết là, muội muốn huynh có thể quên sạch đi những ký ức không tốt kia, thời gian lâu rồi, một ngày nào đó, chờ đến lúc huynh có thể bình tĩnh nói về những việc này, muội biết được rồi."

Con ngươi của Thiệu Thanh Viễn nhìn cô dần trở nên nóng bỏng, hô hấp của hắn cũng có chút dồn dập, ánh mắt mà hắn nhìn về phía Cố Vân Đông, cực kỳ nóng dường như có thể đốt cháy mọi thứ.

Cố Vân Đông nhìn thấy thế liền không nhịn được nhéo tay hắn một cái: "Huynh đừng nghĩ lung tung nữa, việc bây giờ của huynh chính là dưỡng thương. Những thứ khác đều không quan trọng, bên phía cha muội cũng sẽ không có việc gì đâu. Ngoại trừ việc hơi có chút sốt ruột lo lắng cho con gái, thì cha muội thật sự là một người rất thấu tình đạt lý đấy."

Cô đi ra ngoài gọi Đồng Bình, Đồng Bình nhanh chóng đến thay thuốc cho hắn, miệng vết thương quả nhiên đã nứt ra một xíu rồi, cũng may là không nghiêm trọng lắm.

Cố Vân Đông đút thuốc cho hắn, nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn nhắm mắt ngủ thêm một lần nữa, cô mới lặng lẽ rời khỏi phòng.

Chỉ là khi cô vừa rời đi, Thiệu Thanh Viễn đã mở mắt ra, hắn nhìn xà nhà trên đỉnh đầu, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Một đêm này, ở Cố gia mười phần bình an, Cố Vân Đông biết rõ cha mình đã chấp nhận Thiệu Thanh Viễn, tảng đá lớn trong lòng của cô cuối cùng cũng buông xuống cho nên cô ngủ rất an ổn.

Nhưng mà Cố Vân Đông vẫn còn lo lắng về vết thương của Thiệu Thanh Viễn, vì vậy sáng sớm, khi vừa mới thức dậy, cô liền tranh thủ thời gian chạy vào phòng của hắn.

Thiệu Thanh Viễn đã ngồi dậy, trời vừa sáng Đồng Bình đã tới đây thay thuốc, lúc này hắn vừa ăn cháo xong.

Cố Vân Đông tiến lên, nhẹ nhàng chạm vào trán của hắn. Rất tốt, không sốt không nóng lên, tinh thần cũng tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua.

Khả năng khôi phục sức khỏe của huynh ấy, quả nhiên rất mạnh mẽ.

Từ lúc cô vừa bước vào cửa, ánh mắt của Thiệu Thanh Viễn vẫn luôn nhìn vào cô, ánh mắt dịu dàng đến nỗi có thể chảy ra nước.

Mãi cho khi Cố Vân Đông bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, cô nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái.

"Huynh lại nhìn nữa, lát nữa khi cha muội đến đây, huynh sẽ bị đuổi về nhà luôn đấy, tin không?"

"Vân Đông không muốn ta trở về sao?" Thiệu Thanh Viễn nói xong, thò tay nắm lấy tay của cô.

Tay của huynh ấy ấm áp dễ chịu, mới sáng sớm thời tiết còn hơi se lạnh, lòng bàn tay nhỏ bé của Cố Vân Đông cũng hơi lạnh, bị Thiệu Thanh Viễn nắm chặt như vậy, lập tức có cảm giác hơi nóng, nhiệt độ dần dần lan tỏa đến trong lòng.

Cố Vân Đông: ". . ."

Thiệu Thanh Viễn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, nắm tay đủ rồi, lúc lâu sau hắn mới buông tay cô ra.

"Muội đi gọi Cố thúc đến đây đi, có vài lời, đúng thật là không nên che giấu thêm nữa."

Cố Vân Đông khẽ giật mình: "Huynh. . ."

Thiệu Thanh Viễn chậm rãi hít sâu một hơi: "Hiện tại ta đang rất bình tĩnh, có muội ở đây, những chuyện kia đã không thể làm ta bị tổn thương nữa rồi."

Dừng một chút, hắn lại nói tiếp, trong ánh mắt có hơi không xác định: "Là thật sự phải không, mặc kệ ta nói điều gì, muội cũng sẽ không rời khỏi ta đúng chứ?"

Cố Vân Đông không biết một đêm này rốt cuộc là hắn đã trải qua đấu tranh nội tâm như thế nào, cô chỉ biết một điều, vào giờ phút này Thiệu Thanh Viễn đang cực kỳ yếu ớt, rất cần một lời khẳng định từ cô.

Vì vậy cô lại giữ chặt tay của hắn thêm một lần nữa, mười ngón tay đan xen vào nhau, cô nhẹ gật đầu, nói với hắn: "Chỉ cần huynh không làm chuyện gì có lỗi với muội thì cho dù huynh là yêu quái, muội cũng sẽ không rời bỏ huynh."

Nghiêm khắc mà nói, lai lịch của chính bản thân Cố Vân Đông cũng có chút huyền huyễn rồi.

Dường như Thiệu Thanh Viễn đã thả lỏng nhẹ nhõm, hắn rủ mắt nhìn xuống bàn tay đang đan vào nhau của hai người.

Một đen một trắng, một thô ráp một mềm mại, hai cánh tay dường như có một sợi dây quấn quanh vào nhau, thật thần kỳ, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ an tâm.

"Thật tốt." Giọng nói của hắn rất nhỏ, một câu này, khiến cho Cố Vân Đông suýt nữa là không nghe được.

"Đi gọi Cố thúc đi."

Cố Vân Đông đi rồi, chưa qua bao lâu, Cố Đại Giang vào cửa.

Ông không dẫn theo ai, chỉ có hai người là ông và Cố Vân Đông.

Vào phòng, ông thuận tay đóng cửa phòng lại.

Sau lưng Thiệu Thanh Viễn đang dựa vào chăn mền trên giường, thấy hai người ngồi xuống rồi, hắn mới chậm rãi mở miệng.

"Lão gia tử Lý gia nói, ông ta nhặt được ta ở trong núi sâu, kỳ thật, cũng không phải."

Bình Luận (0)
Comment