Chương 299: Hắn Có Ông Nội.
Vào thời điểm Thiệu Thanh Viễn bị mang về Lý gia, khi đó hắn còn chưa được một tuổi, còn chưa biết đi.
Rốt cuộc là bị mang về nhà như thế nào, lúc ấy hắn còn nhỏ, đã không hề có ấn tượng gì.
Lúc bắt đầu có ký ức cũng là lúc hắn sống ở Lý gia được ba bốn năm rồi.
Lý lão gia tử dẫn hắn trở về, đại phòng của Lý gia lúc ấy chỉ có hai đứa con gái, cho nên liền ghi tên Thiệu Thanh Viễn vào đại phòng.
Nhưng mà cha mẹ Lý gia cũng rất không thích đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này, mang đứa bé này về giống như việc nói bọn hắn không sinh được con trai vậy, làm cho bọn hắn bị toàn bộ mọi người trong thôn chê cười.
Huống chi ngay lúc đó, mẹ Lý Bao thị kỳ thật đã có thai, bà ta cảm thấy cái thai này nhất định là con trai đấy.
Không ngờ lại là đứa con gái, chính là Lý Xuân Hương lúc trước muốn vào nhà xưởng Cố gia làm việc. Nàng ta chỉ nhỏ hơn Thiệu Thanh Viễn một tuổi.
Bao thị nghe nói lại là đứa một con gái, cũng không biết bà ta sợ bị người khác nói ra nói vào hay là như thế nào mà đã đem tất cả lỗi lầm đổ lên người Thiệu Thanh Viễn, nói hắn là đồ sao chổi, là hắn đã hại bà ta không có con trai.
Thời gian Thiệu Thanh Viễn ở Lý gia bắt đầu trở nên cực kỳ gian khổ, cho dù lúc ấy hắn còn nhỏ, lại thường xuyên bị đói bị lạnh, hai ba tuổi còn gầy trơ cả xương, đi đường cũng không vững.
Lúc ấy, Tiểu Thanh Viễn đã dần dần có thể nhớ kỹ mọi chuyện rồi, cũng hiểu rõ bản thân không phải con cháu của Lý gia, tuy trong lòng có chút lạc lõng, nhưng hắn vẫn cảm thấy, mình có thể có một nơi để trú thân kỳ thật đã là một việc rất may mắn rồi.
Hơn nữa, hắn còn có ông nội.
Bị đánh, ông nội sẽ cầm thuốc mỡ vừa đau lòng an ủi hắn vừa bôi thuốc cho hắn.
Bị mắng, ông nội cũng sẽ hung hăng thịnh nộ chỉ trích lại cha mẹ Lý gia.
Bị đói, ông nội sẽ vụng trộm lấy một nửa khoai lang còn lại của mình đút cho hắn.
Bị lạnh, ông nội sẽ đem quần áo cũ của ông sửa lại để cho hắn mặc.
Cho nên không việc gì đâu, so với những đứa trẻ không cha không mẹ chịu nhiều thiệt thòi khác, Tiểu Thanh Viễn đã cảm thấy mình rất hạnh phúc rồi, hắn rất thỏa mãn.
Hắn cực kỳ cố gắng làm việc, dáng người nho nhỏ thường xuyên xách theo thùng gỗ còn cao hơn cả bản thân cho heo ăn, khiêng rổ rơm heo, khi về đến nhà luôn bị đụng trúng đầu, trên người toàn là vết thương.
Đối diện với ánh mắt đau lòng của ông nội, hắn cũng luôn rất hiểu chuyện an ủi ông: "Cháu không thấy vất vả gì đâu."
Nhưng mà, đến lúc Tiểu Thanh Viễn năm tuổi, Bao thị lại có thai, trước đó bà ta đã có ba đứa con gái rồi, lúc này nhất định phải có một đứa con trai.
Bà ta hưng phấn đến mức chẳng còn quan tâm đến việc tìm Tiểu Thanh Viễn gây chuyện nữa, tuy là ba đứa con gái nhà bà thỉnh thoảng sẽ vênh váo hất cằm sai khiến cậu con nuôi này.
Nhưng mà, vào vài ngày trước khi Bao thị sinh con, đột nhiên Bao thị mơ thấy một cơn ác mộng.
Trong mộng có người nói cho Bao thị biết, trong nhà bà đang có một chướng ngại vật, kẻ đó mang đến sự xui xẻo, ích kỷ bá đạo không cho phép đứa con trai nào khác đến chia xẻ sự sủng ái của hắn, cho nên Bao thị muốn sinh con trai, khó đấy !!
Lúc Bao thị bừng tỉnh, sắc mặt bà trắng bệch, liền nghĩ đến Tiểu Thanh Viễn trước tiên, lúc này bà ta liền dùng sức lay tỉnh chồng của mình dậy, nói một trận, trong lòng hai người này hận Thiệu Thanh Viễn muốn chết.
Sáng sớm hôm sau, cha Lý lặng lẽ làm Tiểu Thanh Viễn hôn mê, sau đó ôm hắn bỏ vào sâu trong núi.
"Đến từ nơi nào thì về lại nơi đó, đây là số mệnh của chính mày." Lão ta trực tiếp bỏ hắn ở núi Cửu Hổ.
Khi Tiểu Thanh Viễn tỉnh lại, chỉ thấy trước mặt hắn là một con khỉ toàn thân đen sì đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn trừng trừng vào hắn.
Hắn sợ hãi, quay người bỏ chạy, nhưng do còn nhỏ tuổi, lại là trong núi, không chạy được vài bước thì hắn đã bị trượt, té xuống sườn núi.
Còn chưa kịp lo lắng đến vết thương thì đã bị con khỉ còn cao lớn hơn hắn kia xách theo chạy đi rồi.
Một đứa bé nhỏ tí tẹo như vậy, cuộc sống trong núi không nói cũng có thể biết.
Con khỉ kia coi Tiểu Thanh Viễn như một món đồ chơi vậy, hở một chút là lại xách hắn lên cây ném qua ném lại cùng một con khỉ khác, có nhiều lần suýt chút nữa là bị ném rớt xuống đất.
Tiểu Thanh Viễn sợ tới mức khóc lớn, nhưng hắn lại không biết tại sao mình xuất hiện ở đây, hắn cũng không biết đường về nhà.
Hắn muốn ông nội, hắn không muốn ở chung một chỗ với những con khỉ này.
Hắn cảm thấy mình sắp chết rồi, vừa khát vừa mệt mỏi vừa đói bụng, nhưng mặc kệ hắn có khóc to bao nhiêu, có hét lên kêu cứu mạng bao lâu thì cũng không có một ai đến cứu hắn.
Về sau, hắn phát hiện những con khỉ này dường như sẽ học lại động tác của hắn. Cho nên hắn cố gắng nở nụ cười, rõ ràng trên mặt đều là vết thương, rõ ràng không còn một chút sức lực nào, nhưng hắn vẫn cố giả bộ như bản thân rất vui vẻ, cùng bọn khỉ chơi đùa, cùng chúng đánh nhau.
Có lẽ là thời gian lâu dần nên quen thuộc, những con khỉ cũng không cần hắn chơi chung nữa, cũng buông lỏng cảnh giác, không còn mỗi giờ mỗi phút đều canh chừng hắn.
Vì vậy, đợi đến một ngày nọ, đàn khỉ gặp được vài con chồn lông vàng, mấy con khỉ còn chưa kịp mang theo hắn đã vội vàng bỏ chạy.
Trong lúc chạy trốn Tiểu Thanh Viễn đã ngã vào một bụi cây, điều này ngược lại đã giúp cho hắn tránh thoát khỏi đám chồn.
Nhưng hắn cũng trở nên đơn độc một mình rồi.
Tiểu Thanh Viễn không biết nên làm gì bây giờ, hắn chỉ có thể tìm đại một phương hướng đi thẳng về phía trước. Trên đường cũng không phải là không gặp những loại động vật khác, hắn cũng sợ hãi, nhưng trước kia, nhờ đi theo lũ khỉ nên hắn đã có được bản năng tránh né nguy hiểm.
Khi đói bụng Tiểu Thanh Viễn sẽ hái những loại trái cây mọc dưới thấp để ăn, thậm chí hắn cũng không biết nó có độc hay không nhưng nếu không ăn gì thì hắn sẽ không có sức lực, hắn muốn trở về tìm ông nội, hắn không muốn chết ở chỗ này.
Cũng may mắn là Tiểu Thanh Viễn mạng lớn, vị trí của hắn vẫn còn ở bên ngoài núi Cửu Hổ cho nên hắn không gặp được loài mãnh thú hung dữ nào.
Đi lung tung ba ngày liên tục, cho đến lúc hắn tránh né một con lợn rừng thì rơi thẳng xuống bẫy của một người thợ săn, hôn mê bất tỉnh.
Đến khi Tiểu Thanh Viễn tỉnh lại lần nữa, đã ở trong nhà của thợ săn rồi.
Người thợ săn kia ban đầu còn tưởng rằng hắn không sống nổi, sau khi hỏi nhà của hắn ở nơi nào, người đó liền đưa hắn trở về thôn Vĩnh Phúc.
Mà lúc này đã qua mười ngày kể từ khi Tiểu Thanh Viễn bị vứt lên trên núi.
Bao thị đã sinh, sinh ra được một đứa bé trai.
Tiểu Thanh Viễn còn chưa biết là hắn bị chính cha mẹ nuôi của mình vứt đi, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ vui vẻ khi được gặp lại ông nội một lần nữa.
Ông nội cũng rất vui mừng, ôm hắn khóc đến mức suýt ngất.
Tiểu Thanh Viễn cười, ra vẻ như bản thân đã gặp được chuyện thú vị, trấn an ông nội mình rằng hắn không bị gì cả, cũng không bị bệnh, còn gặp được những con khỉ đáng yêu, ăn rất nhiều loại trái cây mới lạ, đã trải qua nhiều chuyện lý thú.
Nhưng mà ông nội của hắn lại khóc dữ dội hơn, cứ nói là bản thân đã làm sai, là ông có lỗi với hắn, rất xin lỗi hắn.
Tiểu Thanh Viễn cảm thấy mờ mịt, hắn không hiểu ông nội đang nói điều gì.
Về sau, cha nuôi canh lúc không có ai cảnh cáo hắn, không được nói cho ai nghe về chuyện hắn ở trong núi, người khác nếu có hỏi tới, thì nói là qua nhà họ hàng làm khách.
Tiểu Thanh Viễn không hiểu lý do, nhưng kỳ thật hắn cũng rất sợ hãi khi nhớ lại khoảng thời gian thê thảm ở trên núi lúc trước cho nên hắn đồng ý, sẽ không kể chuyện này cho ai nghe cả.
Nhưng Bao thị lại cảm thấy, giấc mơ mà bà ta đã ứng nghiệm rồi. Thiệu Thanh Viễn quả nhiên là đồ sao chổi, nếu không thì tại sao sau khi vứt hắn đi, bản thân mình thật sự sinh ra con trai rồi?
Cha mẹ Lý gia không hề muốn để Thiệu Thanh Viễn ở trong nhà thêm một phút một giây nào nữa nhưng lão gia tử Lý gia đã mắng bọn họ một trận, cảnh cáo bọn hắn nếu còn dám làm ra việc như thế này thì ông sẽ đoạn tuyệt quan hệ với hai người.
Cha mẹ Lý Gia chỉ có thể để Tiểu Thanh Viễn ở lại, chỉ là khoảng thời gian hắn ở đây càng ngày càng khó khăn hơn.
Vào năm Tiểu Thanh Viễn tám tuổi, Bao thị lại mang thai thêm lần nữa.
Đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Bao thị cũng kiêng kỵ mười phần đối với Tiểu Thanh Viễn. Thế nhưng lúc này, hiển nhiên đã không thể ném Tiểu Thanh Viễn lên trên núi như lần đầu nữa.