Chương 300: Rời Khỏi Lý Gia.
Bao thị cùng cha Lý thương lượng, lần này hai người dứt khoát làm độc ác hơn.
Bọn họ cũng không biết lấy được tin tức từ đâu, liên lạc với một tên côn đồ trong huyện.
Nghe nói có một nhóm bắt cóc trẻ con thời gian đó chạy trốn đến trong thành, hơn nữa chuyên để mắt tới mấy bé trai có bộ dạng đẹp đẽ này.
Tiểu Thanh Viễn lớn lên đẹp mắt, khi đó mặc dù khuôn mặt vàng vọt cơ thể gầy yếu, nhưng ngũ quan vẫn rất xuất sắc, đây cũng là nguyên nhân mấy đứa con gái của Bao thị nhìn thấy hắn sẽ rất chán ghét.
Bao thị cùng tên kia nói chuyện xong, bọn họ không nhận một xu, chỉ cần đưa Thiệu Thanh Viễn đi, đi thật xa, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt bọn họ nữa là được.
Tiểu Thanh Viễn quả thật bị mang đi, lúc này đây, hắn đã biết rõ chuyện gì xảy ra.
Hắn rõ ràng cảm giác được ác ý của cha mẹ nuôi, hận không thể giết chết hắn.
Kỳ thật hắn đối với bọn họ cũng không có tình cảm, hắn chỉ luyến tiếc ông nội mà thôi. Nếu ông nội biết hắn gặp chuyện không may, không biết sẽ thương tâm khổ sở đến mức nào.
Hơn nữa những kẻ bắt cóc này lòng dạ độc ác, hắn nghe lén bọn hắn nói bắt cóc những đứa nhỏ này muốn làm cái gì, trong đó có đứa nhỏ muốn chạy, đã bị đánh gãy chân.
Tiểu Thanh Viễn biết hắn muốn chạy trốn, vừa vặn, cùng bọn chúng bị bắt còn có một tiểu hài tử, hai người từ trong ánh mắt của nhau đã biết ý tứ của đối phương. Thừa dịp người khác không chú ý, hai người hợp tác một phen, thừa dịp bọn buôn người buông lỏng cảnh giác, trực tiếp phóng một ngọn lửa.
Lúc ấy bọn chúng kỳ thật đã được đưa đến phủ Khánh An, đối với Tiểu Thanh Viễn lần đầu tiên đi xa mà nói, cảm giác như xa xôi mười vạn tám ngàn dặm.
Bởi vậy sau khi chạy trốn được đưa đến nha môn, người trong quan phủ nói muốn đưa hắn trở về nên hỏi địa chỉ trong nhà hắn, Tiểu Thanh Viễn do dự một hồi lâu.
Hắn nghĩ, nếu cha mẹ nuôi không muốn hắn ở nhà, vậy hắn dứt khoát không trở về nữa là được rồi.
Hắn đã 8 tuổi, đã có thể tự nuôi sống bản thân.
Nhưng ông nội thì sao?
Biết mình mất tích, ông nội chắc chắn rất sốt ruột, nói không chừng đang tìm mình khắp nơi.
Tiểu Thanh Viễn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định trở về trước. Để cho ông nội biết mình không sao, sau đó hắn sẽ nói với ông nội, mình muốn rời khỏi Lý gia.
Hắn một lần nữa trở lại Lý gia, lại gặp được Lý lão gia tử bởi vì tìm hắn mà gãy chân.
Tiểu Thanh Viễn tự trách không thôi, nhất là nghĩ đến chuyện mình lúc trước còn cân nhắc có muốn trở về hay không, hắn liền cảm thấy mình quá bất hiếu.
Ông nội Lý nhìn thấy hắn rất cao hứng, liên tục an ủi hắn: "Ông nội không có việc gì, chỉ cần ngươi bình an, cho dù hai chân đều bị gãy cũng không sao.”
Mặt cha mẹ Lý gia rất thối, hơn nữa bởi vì Bao thị lại sinh một đứa con trai, đối với ý nghĩ Tiểu Thanh Viễn khắc nhà bọn họ càng thêm tin tưởng không nghi ngờ, thâm căn cố đế.
Tiểu Thanh Viễn rốt cuộc không đi nữa, hắn muốn chiếu cố ông nội.
Ông nội cũng không đồng ý cho hắn đi, thậm chí cầu xin hắn không nói chuyện bị lừa bán, nếu không những chuyện cha mẹ nuôi hắn làm sẽ bại lộ, Lý gia sẽ bị hủy!
Lý gia không chỉ có đại phòng, còn có nhị phòng, còn có ông nội, còn có những người vô tội khác.
Ông nội gần như đã muốn quỳ xuống với hắn, Tiểu Thanh Viễn sao có thể không đáp ứng?
Nhưng từ đó về sau, Tiểu Thanh Viễn vẫn luôn đề phòng cha mẹ Lý gia.
Cũng may hắn lớn lên, chậm rãi hiểu rất nhiều chuyện.
Cho đến năm hắn mười ba tuổi, Bao thị lại có thai.
Thiệu Thanh Viễn biết, lúc này cha mẹ Lý gia sẽ không bỏ qua cho hắn nữa.
Hắn nhanh gọn, dứt khoát mà rời khỏi Lý gia, ông nội thấy thái độ kiên quyết của hắn, rốt cuộc cũng không khuyên nữa, thậm chí đi theo hắn rời khỏi nhà, hai ông cháu ở cùng nhau.
Hành động như vậy làm cho Lý gia rất khó chịu, một lần trở thành trò cười của cả thôn.
Cha mẹ Lý gia ngay từ đầu không đồng ý, thậm chí còn vẽ ra những điều kiện thập phần hà khắc. Một trong số đó chính là không cho phép Thiệu Thanh Viễn mua bán ruộng đất ở huyện Phượng Khai, Thiệu Thanh Viễn không nói hai lời liền đáp ứng.
Hắn có sức khỏe, có thể săn bắn. Mấy năm nay hắn ra vào núi sâu nhiều lần, thậm chí còn từng chiến đấu với một con sói đơn độc, nuôi sống bản thân và ông nội hoàn toàn không có vấn đề gì.
Trần Lương cấp cho hai ông cháu Thiệu Thanh Viễn một căn nhà dưới chân núi, căn nhà này rất cũ nát, nhưng cũng phải mua.
Hai người đều ra đi không xu dính túi, lấy đâu ra bạc? Là Thiệu Thanh vào núi sâu một lần, săn được một con heo rừng đi bán cuối cùng mới có chỗ dừng chân trong thôn.
Mặc dù ngôi nhà cũ nát, ở khu vực ít người qua lại, nhưng không quan trọng, hắn tràn đầy niềm tin vào cuộc sống trong tương lai.
Mà lần này, Bao thị lại sinh một nữ nhi.
Bao thị hận muốn chết, bà ta cảm thấy là do Thiệu Thanh Viễn còn ở trong thôn, hắn đang khắc mình.
Hai vợ chồng tìm tới cửa vừa đánh vừa mắng Thiệu Thanh Viễn, Thiệu Thanh Viễn đã không còn ở độ tuổi tùy ý cho bọn họ đánh nữa.
Hắn sẽ đánh lại, đẩy ngã cha Lý xuống đất, ngã đến nửa ngày không đứng dậy nổi.
Bao thị mắng to hắn bất hiếu, là một con sói mắt trắng.
Thiệu Thanh Viễn nể mặt ông nội, đối với lời mắng kia cũng không phản ứng.
Nhưng từ ngày đó về sau, trong thôn liền lưu truyền tin đồn Thiệu Thanh Viễn là sói con, nói hắn khi còn bé tay chân không sạch sẽ, trộm đồ không tính, còn đánh đệ đệ muội muội.
Vợ chồng Lý gia tự xây dựng mình thành một nhân vật ủy khuất, bị bắt nạt.
Ông nội Lý nghe được, ở nhà thở dài, thường xuyên lau nước mắt: "Là lỗi của ông, ông không dạy tốt bọn họ, làm cho Thanh Viễn ủy khuất.”
Thiệu Thanh Viễn không ủy khuất, hiện tại hắn sống rất tốt. Không có cha mẹ Lý gia chỉ cây dâu mắng cây hòe, không có anh chị em bắt nạt, đánh mắng, trong nhà chỉ có hai người là hắn và ông nội, vậy là đủ rồi.
Nhưng mà cuộc sống như vậy không kéo dài bao lâu, ông Lý ngã bệnh.
Thiệu Thanh Viễn biết đây là tâm bệnh, ông ấy cảm thấy mình rất bất tài, để cho con cháu nháo thành bộ dạng thủy hỏa bất dung như vậy. Ông rất tự trách mình, đời này sống quá thất bại.
Tâm bệnh cộng thêm ngẫu nhiên bị cảm lạnh, huống chi tuổi tác cũng lớn, lập tức ngã xuống.
Thiệu Thanh Viễn thấy ông ấy thường xuyên nói mớ trong mộng, nói thời gian của mình không còn bao nhiêu, lại không thể nhìn thấy gia đình hòa thuận, sợ là chết không nhắm mắt.
Thiệu Thanh Viễn trong lòng rất khó chịu, ngay khi hắn đang suy nghĩ có nên cùng cha mẹ Lý gia hòa hoãn quan hệ hay không, một lần nữa chuyển về Lý gia, để cho ông nội có thể an tâm một chút, lại phát hiện bệnh tình của ông nội đột nhiên nặng thêm, đầu óc bắt đầu không tỉnh táo rồi.
Thậm chí thỉnh thoảng sẽ toát ra một hai câu chửi rủa mình, đến tình trạng ngay cả chén thuốc cũng không bưng được.
Thiệu Thanh Viễn rất nóng nảy, đi huyện thành mời đại phu tới.
Đại phu kia nói ông ấy trúng độc, về phần độc gì, hắn lại tra không ra, chỉ sợ phải đi phủ thành mời đại phu, hắn trị không được.
Thiệu Thanh Viễn rất sợ ông nội cứ như vậy mà ra đi, hắn chỉ vừa mới có năng lực để cho ông ấy sống những ngày tốt lành, làm sao có thể chấp nhận để ông rời đi?
Hắn tính toán ngày hôm sau sẽ mang ông nội đi phủ thành, tìm đại phu tốt nhất, nhất định phải xem được bệnh cho ông ấy.
Thiệu Thanh Viễn ngay cả xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong, nhưng đêm đó khi hắn đi đắp chăn cho ông nội, lại nghe được từ trong miệng ông ấy lời nói mớ khiến hắn kinh ngạc.
"Thiệu Thanh Viễn, vì sao người trúng độc không phải là ngươi, rõ ràng nên là ngươi, vì sao ngươi không uống chén trà kia?"
Thiệu Thanh Viễn ngẩn người, lỡ tay đẩy ngã một cái chén đặt ở bên cạnh.
Ông Lý bị bừng tỉnh, cũng không biết có phải là cho rằng mình còn đang nằm mơ hay không, hoặc là sau khi trúng độc nên phản ứng chậm chạp, bởi vậy khi nghe Thiệu Thanh Viễn không thể tin được hỏi, có một số lời, cứ như vậy mà buột miệng nói ra.