Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 301 - Chương 301. Sự Thật Tàn Nhẫn

Chương 301. Sự Thật Tàn Nhẫn Chương 301. Sự Thật Tàn Nhẫn

Chương 301: Sự Thật Tàn Nhẫn

Thiệu Thanh Viễn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, ông nội với vẻ mặt dữ tợn lại ác độc nhìn hắn cười, cười đến mặt mũi đều vặn vẹo.

"Đúng, độc là do ta hạ. Nhưng ta muốn cho ngươi uống, tại sao ngươi lại không uống nó? Tại sao?”

Thiệu Thanh Viễn suy nghĩ một chút, nhớ tới, ngày đó ông nội quả thật rót cho mình một ly nước, nói hắn vất vả, ông nội không giúp được gì, còn sinh bệnh, nhiều nhất chỉ có thể rót cho hắn chút nước.

Thiệu Thanh Viễn lúc ấy đang muốn uống, Lý Xuân Hương lại tìm tới cửa, ầm ĩ đẩy ngã ông nội Lý.

Thiệu Thanh Viễn vội vàng đỡ ông nội Lý vào phòng nghỉ ngơi, chờ tới lúc hắn lại đi ra, Lý Xuân Hương đã sợ tới mức chạy đi.

Mà chén nước trên bàn, trải qua trận náo loạn vừa rồi, đã đổ ra ngoài. Hơn một nửa, rắc lên đĩa đào đã cắt trên bàn.

Quả đào này là Thiệu Thanh Viễn đặc biệt mua cho ông nội, mới vừa rồi còn bị Lý Xuân Hương lấy đi một nửa.

Một nửa đào còn lại, Thiệu Thanh Viễn đều bưng cho ông nội ăn, dù sao chén nước kia cũng sạch sẽ, ngược lại không cần phải rửa lại một lần nữa.

Hai người ai cũng không ngờ, trên quả đào kia đã nhiễm độc.

Cũng không biết ông nội Lý tìm đâu ra loại độc dược này, độc này sau khi uống có thể làm cho người ta phản ứng chậm chạp tay chân cứng ngắc, giống như bị đột quỵ.

Thiệu Thanh Viễn nghe được cả người đều cứng ngắc, hắn không rõ, vì sao ông nội lại muốn cho mình uống loại độc này.

Ông nội Lý lúc này cũng đã thanh tỉnh, biết trong mộng mình đã nói những lời không nên nói, nhưng cũng không bối rối, ngược lại rất nhanh đã trấn định lại.

Ánh mắt nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn không còn từ ái nữa, chỉ có lạnh lùng cùng chán ghét.

Sau đó, Thiệu Thanh Viễn từ trong miệng ông ta nghe được sự thật khiến cả cuộc sống của mình bị đảo lộn.

"Tại sao lại cho ngươi ăn độc dược? Tất nhiên là để cho ngươi đau đớn.” Ông nội Lý nói xong liền cười: "Ngươi căn bản không phải do ta nhặt được từ trong núi sâu, là cha ngươi và bà nội ngươi tự tay giao ngươi cho ta."

Ông ta nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Thiệu Thanh Viễn, trong mắt tràn ngập khoái ý: "Lúc ngươi vừa mới sinh ra, mẹ ngươi đã chết, hơn nữa chết đặc biệt thảm. Khi ngươi một tháng, anh trai ruột của ngươi bị ngã bệnh. Trong hai tháng, công việc kinh doanh của cha ngươi lại gặp phải vấn đề lớn. Bà nội ngươi tìm cao nhân xem cho ngươi, mới biết được ngươi mệnh cứng, khắc người thân. Nếu để ngươi ở nhà, gia đình ngươi sẽ chết, tuyệt tử tuyệt tôn.”

Sắc mặt Thiệu Thanh Viễn trắng bệch, lại không nhúc nhích nghe ông ta tiếp tục nói.

"Cao nhân kia nói, muốn thay đổi vận mệnh nhà các ngươi, chỉ có thể tiễn ngươi đi. Tiễn đi còn chưa tính, còn phải đè ép mệnh của ngươi, ngươi sống càng thảm càng khổ cực, nhà các ngươi mới có thể càng ngày càng phú quý, tương lai con cháu đầy đàn, gia tộc hưng thịnh. Cho nên, cha ngươi tự tay giao ngươi cho ta, dặn dò ta nhìn chằm chằm ngươi, không thể để cho ngươi chết, cũng không thể cho ngươi có tiền đồ, không thể có bằng hữu, không thể rời khỏi quê hương, bị nhốt ở trong thôn Vĩnh Phúc nho nhỏ này, tốt nhất là buồn bực không vui cả đời. Ha ha ha, ngươi nhìn xem, ngươi đáng thương như thế nào, sự ra đời của ngươi là một trò cười, không ai quan tâm đến ngươi.”

Thiệu Thanh Viễn chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, trước mắt như biến thành màu đen. Thật lâu sau, mới gian nan mở miệng: "Vậy ông đối xử tốt với ta..."

"Vì để cho ngươi không thể rời khỏi Lý gia, không thể rời khỏi thôn Vĩnh Phúc này. Ngươi biết không, điều quan trọng nhất để kiềm chế một người là gì? Đương nhiên là nắm lấy tình cảm của hắn, để cho hắn không buông xuống được, ta rất thành công, phải không?”

Thiệu Thanh Viễn nhìn người trước mặt, rất xa lạ, đến nỗi hắn gần như không nhận ra ông ta rồi.

Thiệu Thanh Viễn nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia mà hắn chưa từng nghĩ tới.

Ví dụ như thời điểm mình đến nhà họ Lý, tuy Bảo thị sinh được 2 đứa con gái, nhưng lúc đó trong bụng bà ta vẫn còn một đứa con nữa, không biết là trai hay gái, Lý gia còn phòng hai, phòng ba nữa, tại sao ông nội lại nhất quyết giữ hắn ở đại phòng với người có tâm địa xấu xa như vậy.

Ví dụ như, mỗi lần hắn bị đánh hay bị mắng, ông nội đều đứng ở trong sân mắng cho đôi vợ chồng đại phòng đến máu chó đầy đầu. Chẳng những phòng hai phòng ba xem náo nhiệt mà cả hàng xóm nhìn vào cũng chê cười. Vì thế mà sau đó phòng lớn lại càng đánh đập và lăng mạ hắn.

Ví dụ như, có món gì ngon từ trước đến nay ông nội chưa từng giấu riêng đưa cho hắn, đều thoải mái lấy ra trước mặt các cháu trong nhà, vì vậy hắn đã trở thành kẻ thù của tất cả những đứa cháu của nhà họ Lý.

Ví dụ như, rõ ràng ông nội biết cha mẹ nuôi không hề đối xử tốt với hắn, lại luôn tìm đủ lý do để giữ hắn ở lại.

Hoá ra là….như vậy.

Khoảnh khắc đó, lòng Thiệu Thanh Viễn cứ thế mà chìm xuống, màu sắc xung quanh đã trở nên ảm đạm.

Hắn nghe được âm thanh của chính mình phảng phất vang lên: "Nếu đã như vậy ,tại sao bây giờ mới nói cho ta biết?"

"Hahahahaha" Ông Lý cười một cách tùy ý, ánh mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn tràn đầy sự thương cảm và khoái trí: "Bởi vì ta sắp chết rồi…"

Ông ta biết mình không sống được bao lâu nữa, trước khi chết mới là lúc ông ta chính thức phá hủy Thiệu Thanh Viễn.

Cho hắn một đòn chí mạng.

Thân thể bị thương thì tính toán gì? Khi hắn nhận ra người duy nhất hắn có thể tín nhiệm và dựa vào trong cuộc đời này cũng lừa gạt hắn, chưa bao giờ xem hắn là người, sẽ đáng thương đến mức nào chứ?

Cho nên tất cả sự yêu thương đều là giả dối, tất cả sự quan tâm đều là lời bịa đặt, cũng chỉ vì muốn kéo hắn xuống những tầng sâu nhất của địa ngục, cuộc đời của hắn vẫn luôn không có màu sắc gì.

Tình cảm hắn tự cho là đúng, đều là do người khác diễn ra cho hắn xem.

Hắn từ trước đến nay vẫn luôn chỉ có một mình.

Thiệu Thanh Viễn cũng không biết mình rời khỏi nhà bằng cách nào, hắn trả lại xe ngựa, dùng bạc để chữa bệnh cho ông nội đi quán rượu ăn một bữa, sau đó vào sâu trong núi giết hai con lợn rừng, nằm trên mặt đất nóng bỏng nhìn lên trời.

Đến lúc hắn trở về, ông nội đã chết rồi.

Thiệu Thanh Viễn kéo người đến Lý gia rồi không quan tâm nữa.

Tất cả mọi người đều mắng hắn, nói hắn là bạch nhãn lang, nói khi ông nội còn sống đã dành tất cả tình yêu cho hắn, cuối cùng hắn còn không thèm lo chuyện tang gia.

Thiệu Thanh Viễn không giải thích một lời, hắn khoá cửa lại rồi rời đi.

Nửa năm sau mới quay trở lại.

Đồ đạc trong nhà bị người nhà họ Lý chuyển đi hết, hắn đi đến Lý gia đập phá toàn bộ đồ đạc trong nhà, phá bỏ cổng nhà họ Lý, đánh cha Lý một trận.

Từ đó về sau người dân trong thôn Vĩnh Phúc đều coi hắn như rắn rết, căm ghét hắn lòng dạ độc ác, cũng không ai qua lại với hắn nữa, ngoại trừ ở nhà họ Tăng ngay bên cạnh.

Trong năm năm qua cuộc sống của hắn đều như vậy.

Cho đến khi gặp Cố Vân Đông….

Chuyện những năm nay trước nói xong rồi, ban đầu Thiệu Thanh Viễn còn cảm thấy bất an, sau đó dần bình tĩnh lại, có vẻ như …những điều này đã không còn quan trọng nữa.

Nhưng hắn vẫn có chút không yên nhìn về Cố Vân Đông.

Trong khoảnh khắc này Cố Vân Đông chỉ cảm thấy trong nội tâm có một đốm lửa đang bùng cháy, thiêu đốt đến nỗi cô chỉ có thể liều mạng dốc hết sức mới có thể giữ lại lý trí.

Cô muốn làm thịt tất cả người nhà họ Lý, bọn họ dựa vào cái gì mà làm khó dễ Thiệu Thanh Viễn.

Cô muốn lôi ông Lý buồn nôn kia từ trong mộ ra quất một trận, loại người này còn không bằng một con vật không nên để cho ông ta được chết nhẹ nhàng như vậy.

Cô muốn….

Trên tay truyền đến lực đạo làm cho cô hoàn hồn, vành mắt Cố Vân Đông hơi đỏ, giọng có chút khàn đặc: "Ta ở đây."

"Muội sợ sao?". Hắn hỏi một cách thận trọng.

Cố Vân Đông nhất thời chưa phản ứng lại, trái lại thì Cố Đại Giang ở bên cạnh đập bàn một cái, khó khăn lắm mới phát ra được một câu nói tục: "Sợ cái rắm, cái gì mà sao chổi khắc sáu đời, tất cả đều là lời nói vớ nói vẩn, giết người không thấy máu, cha ruột và bà nội ruột vậy mà để cho một ông già hôi hám tra tấn ngươi cả đời sao, đây là do bọn hắn máu lạnh vô tình, cái loại người gì vậy? "

Thiệu Thanh Viễn ngẩn người, có chút kinh ngạc nhìn về Cố Đại Giang.

Cố Đại Giang sau khi xả giận xong, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, có chút ngượng ngùng, nhanh chóng chuyển chủ đề qua chuyện khác: " Vậy ngươi đã đi tìm cha mẹ ruột chưa? Có lẽ lão già kia nói dối ngươi thì sao?"

Thiệu Thanh Viễn bình tĩnh đáp: " Đã tìm, ông ta không lừa cháu."

Bình Luận (0)
Comment