Chương 302: Cha Mẹ Ruột Của Hắn.
"Đã tìm được chưa?"
Cố Vân Đông nhăn mày, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, trong đầu thoáng xuất hiện một ý niệm.
Một lát sau, cô đột nhiên cứng đờ, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
"Huynh nói, có phải là…"
Cô dừng lại một chút, giọng cũng thấp xuống hai phần: "Đào gia"
Thiệu Thanh Viễn thoáng gật đầu: " Đúng, nhà họ Đào, là một nhà sản xuất rượu lớn ở huyện Phượng Khai"
Cố Vân Đông nhớ tới lần trước lần đầu tiên hắn thấy ông chủ Đào gia đã có biểu lộ chán ghét, sau đó lại nhìn Đào Phong ở tiêu cục với vẻ mặt lạnh lùng.
Lúc đó cô còn cảm thấy rất kỳ lạ,Thiệu Thanh Viễn và nhà họ Đào không nên có liên quan gì với nhau mới đúng, mấy người nhà họ Đào gần như không biết hắn, tại sao hắn lại có biểu cảm như vậy khi nhìn thấy người Đào gia?
Hoá ra là như vậy, thì ra bởi vì hắn là người Đào gia.
Thiệu Thanh Viễn: "Ta đã đi tìm hạ nhân già từng ở Đào gia để hỏi qua, hai mươi năm trước nhà họ Đào thật sự đã từng có một đứa con, Đào phu nhân khó sinh mà chết, Đào Phong, đại thiếu gia của Đào gia sau đó cũng bị bệnh nặng, tiếp theo đó là việc làm ăn của nhà họ Đào xảy ra vấn đề lớn. Sau đó không lâu, tam thiếu gia Đào gia vừa sinh ra kia cũng chết non."
Đào gia lúc ấy đã có hai vị thiếu gia rồi, Đào Phong là đại thiếu gia do Đào phu nhân sinh ra. Cái vị cùng Liễu Duy đánh cuộc kia là nhị thiếu gia Đào Hành do thị thiếp sinh ra, rất được Đào lão gia ưa thích, sau khi Đào phu nhân qua đời, vị thị thiếp này không có qua vài năm đã được quản gia rồi.
"Người làm trong Đào phủ đều cảm thấy đáng tiếc, chỉ có rất ít người biết đứa nhỏ chết non này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ta tìm được người lúc trước hầu hạ Đào lão phu nhân hỏi được, lúc trước đứa nhỏ kia bị giao cho một người chăn ngựa ở Đào phủ.”
Và ông Lý từng làm người chăn ngựa cho Đào phủ hai năm.
Vị Đào phu nhân khó sinh mà chết kia, họ Thiệu.
Tại thời điểm việc buôn bán của Đào gia xảy ra vấn đề, quả thật đã mời cao nhân tới để xem phong thủy,
Trong mười năm qua, Lý gia lão gia tử đã từng đi qua Đào gia hai lần.
Cố Vân Đông nghe xong có chút trầm mặc, có một suy nghĩ xấu xa ở trong lòng, lúc trước vào thời điểm mà Liễu gia đánh cược với Đào gia, bản thân đã đối xử với nhà họ Đào kia quá nhân từ, lúc đấy nên xuống tay nặng hơn mới đúng.
Đây là những loại người gì vậy? Nghe theo lời một cao nhân nào đó, đã có thể mang con của mình đi cho một người chăn ngựa lại muốn cho người khác ức hiếp hắn cả đời, đó chính là súc vật, không có tính người.
Cô tức giận đến cả người run rẩy, nhớ tới bộ dang của Thiệu Thanh Viễn vào lần đầu gặp nhau, chẳng trách ánh mắt của hắn luôn hờ hững, như thể đang thờ ơ với mọi thứ.
Thiệu Thanh Viễn dường như đã nhìn ra tâm trạng thay đổi của cô, hơi nhéo tay cô một cái, nói: "Hiện tại ta rất tốt.”
Đã có Vân Đông ở bên thì những điều khổ cực đó, cũng chẳng đáng gì.
Tim Cố Vân Đông thắt lại: “Sau này ta sẽ báo thù cho huynh, à đúng rồi, vậy cái người đứng trước mặt cha ta nói những lời nói hươu nói vượn châm ngòi ly gián kia là ai vậy?"
Cô bỗng nhiên nhìn về phía Cố Đại Giang, Cố Đại Giang nhìn hai người tay trong tay mà sốt ruột, đột nhiên nghe được câu hỏi của cô liền nhíu mày.
Thiệu Thanh Viễn lại nghĩ tới: "Chắc là Lý lão đại".
Hắn trước kia đã cảnh cáo bọn họ, Lý gia kiêng kỵ bộ dạng không sợ chết của hắn, cho nên vài năm nay mắc dù ở bên ngoài cũng hay nói mấy lời ong tiếng ve, nhưng lại không dám đi đến trước mặt hắn, mọi người yên ổn qua vài năm.
Đến hôm nay thấy cuộc sống của hắn rất tốt, trong nhà có tiền, lại còn sắp lấy vợ sinh con, nên nhìn không vừa mắt đã ngo ngoe đến gần muốn phá hoại.
Sợ là nghe nói Cố Đại Giang khó xử hắn, cảm thấy rốt cuộc cũng có cơ hội ngáng chân hắn.
Mắt Thiệu Thanh Viễn có chút nhíu lại, nắm lấy tay cô và nói: "Việc này để ta xử lý là được rồi."
Cố Vân Đông bĩu môi, nhưng không phản bác lại, tuy nhiên cô vẫn muốn tự mình tiếp thêm một chút sức lực cho hắn.
Nhưng hiển nhiên việc này quả thật để cho Thiệu Thanh Viễn ra tay thì sẽ có thể làm cho Lý gia một phen khiếp sợ, miễn cho bọn hắn còn có lần sau.
“Được rồi, để bọn hắn lo lắng thêm vài hôm."
Cố Đại Giang sau khi biết về thân thế của Thiệu Thanh Viễn, trong nội tâm có chút thở dài một hơi,ông đứng lên: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, những chuyện khác đợi dưỡng thương cho tốt rồi nói tiếp."
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài, được rồi được rồi, dù sao cũng đã đính hôn rồi, để cho hai đứa trẻ nói chuyện một chút.
Ông rời khỏi phòng với tâm tình có chút phức tạp, quay về phòng của mình.
Tiết Vinh cũng tiến vào, thấy lão gia ngồi trước bàn đọc sách, nhíu lông mày không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một hồi lâu sau, Cố Đại Giang mới nói với hắn: "Tiết Vinh ngươi gọi Đồng An đến đây giúp ta một chút."
"Vâng thưa lão gia."
Không lâu sau, Đồng An đến, trông hắn như vừa từ trong xưởng về, trên người còn vương vấn một chút mùi đường ngọt.
Cố Đại Giang thấy thế liền đẩy một ly trà qua, nhìn hắn uống xong mới hỏi: "Đồng An ngươi có biết Đào gia trong huyện không?"
"Lão gia muốn hỏi về nhà họ Đào buôn bán rượu sao?"
"Đúng, ngươi nói cho ta biết một chút về tình hình của Đào gia đi."
Đồng An có chút khó hiểu tại sao lão gia đang yên đang lành lại muốn tìm hiểu về Đào gia?
Nhưng cũng không liên quan gì đến hắn, hắn hết lòng hết dạ đem những chuyện mình biết nói ra một lần.
Trong đó quan trọng nhất chính là chuyên đánh cược giữa Đào gia và Liễu gia, còn có đường trắng do chính tay tiểu thư làm khiến bốn phía kinh ngạc, bán được với giá cao.
"Đúng rồi, gian hàng Cố Ký của nhà chúng ta ở trong huyện thành trước kia là của nhà họ Đào."
Cố Đại Giang thật sự không biết trong này nhà mình lại có nhiều ân oán đến vậy, càng không biết là Vân Đông đã có thù oán với nhị thiếu gia nhà họ Đạo từ trước.
Đào gia thật sự không phải người tốt lành gì.
Bối cảnh của Liễu gia, Vân Đông đã từng nói qua với ông.
Mà Đào gia có thể khiếu chiến với Liễu gia, Cố Đại Giang cảm thấy, khẳng định cũng có hậu trường, đương nhiên, hậu trường có thể không cứng rắn như Liễu gia.
Nhưng nếu so với Cố gia, chỉ cần một Đào gia đã có thể đè nát họ xuống bùn đất rồi.
Nếu có một ngày, Đào gia đột nhiên nhớ đến người con trai Thiệu Thanh Viễn này, biết hắn chẳng những không buồn bực, chưa vực dậy nổi, mà càng ngày càng có tiền đồ, có tiền có vợ, như vậy lại không nghĩ trăm phương ngàn kế đối phó với hắn sao?
Không chỉ có hắn mà con gái mình cũng trở thành mục tiêu của họ, nói chung là đem cả nợ cũ nợ mới đều tính chung hết một lượt.
Cố Đại Giang nghĩ đến điều này cũng bắt đầu cảm thấy có chút gấp gáp.
Quả nhiên là Vân Đông nói đúng, nhà họ hiện tại không thiếu tiền, nhưng thiếu bối cảnh.
Không được ông phải tranh thủ thời gian học tập, hai ngày nữa đi thư viện ở phủ thành gặp hiệu trưởng Tề Sơn, thông qua kiểm tra ông có thể đi học, tranh thủ thời gian tham gia khoa cử, thi được bao xa không quan trọng, coi như chỉ đỗ tú tài cử nhân thì ông cũng có chút công danh.
Cố Đại Giang nghĩ vậy, liền bật dậy, đi vào giá sách cầm những cuốn sách mà Tần Văn Tranh cho ông.
Hai ngày nay tuy là có chút bận rộn, nhưng ông cũng dành một chút thời gian để đọc một bản rồi.
Sách của Tần Văn Tranh cho đều là những quyển hắn đã xem qua, phía trên có rất nhiều chú thích, điều này đối với Cố Đại Giang mà nói là toàn sách quý.
Đồng An và Tiết Vinh thấy lão gia nhà mình đột nhiên chăm chỉ hẳn lên, có chút kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, lặng lẽ rời khỏi phòng.