Chương 303: Muốn Gây Chuyện
Thấm thoát đã hai ngày trôi qua, mọi người trong Cố gia đều phát hiện ra một chuyện vô cùng kỳ quái.
Dường như tình cảm giữa tiểu thư và Thiệu công tử đột nhiên tăng vọt, khi đến gần, còn có thể cảm nhận được bầu không khi ngọt ngào giữa hai người.
Xem ra, tuy lão gia gây khó dễ cho Thiệu công tử, nhưng thật ra là đang âm thầm thúc đẩy tình cảm cho hai người trẻ.
Quả nhiên là dụng tâm lương khổ mà*, bọn họ đều đã hiểu nhầm ông ấy rồi.
*Thành ngữ: ý muốn nói phải dùng nhiều tâm tư để suy đi tính lại
Chỉ nhìn việc lão gia vẫn chưa đuổi Thiệu Thanh Viễn về Thiệu gia dưỡng thương là biết, rõ ràng là kiểu người cứng miệng nhưng dễ mềm lòng, ngay cả Kha biểu cô cũng nghĩ như vậy.
Cố Đại Giang: ".........." Trong lòng ông khổ mà không nói được.
Khả năng phục hổi của Thiệu Thanh Viễn rất mạnh mẽ, vết thương hiện không còn gì đáng ngại, thậm chí có thể sinh long hoạt hổ* đánh một bộ quyền.
*Thành ngữ: khoẻ như vâm, mạnh như rồng hổ.
Hắn cảm thấy lần đổ bệnh này thật đáng giá, khúc mắc cất giữ trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng được cởi bỏ, Vân Đông.... hình như ngày càng thương hắn nhiều hơn.
Ừm, đây cũng chẳng phải là ảo giác.
Khỏi bệnh rồi hắn đem hai giỏ thảo dược lần trước hái trên núi đi xử lý trước.
Đáng tiếc, lần này lên núi vẫn không tìm được Bạch Mộc Tử, nếu không đây sẽ là sinh lễ tốt nhất cho Cố gia.
Thiệu Thanh Viễn thầm thở dài trong lòng, sau khi thu dọn thảo dược xong, rửa tay sạch sẽ, liền kêu A Miêu đi tìm ba người kia.
A Miêu hình như cũng đoán ra hắn muốn làm cái gì, lập tức hơi phấn khích hỏi: "Công tử, có phải người muốn đi tìm Lý gia tính sổ không?"
Thiệu Thanh Viễn xắn tay áo lên, hắn đang mặc bộ quần áo cũ trước kia, không biết có phải gần đây cuộc sống quá yên ổn, ăn uống cũng tốt, hình như hắn lại cao thêm một chút, quần áo không còn vừa người nữa.
Nhưng đến nhà người ta gây chuyện, chẳng may dính máu thì làm sao? Quần áo mới của hắn đều là Vân Đông mua cho, không nên làm bẩn.
Nghe thấy câu hỏi của A Miêu, hắn gật đầu.
A Miêu ngay lập tức bật dậy, đi tìm bọn người A Cẩu trở về.
Nghe nói sẽ đến Lý gia, bọn họ bắt đầu xoa xoa tay, điên cuồng tìm kiếm công cụ tiện sử dụng.
Chi đến khi ra khỏi cửa Thiệu gia, A Miêu mới không nhịn được hỏi: " Công tử, hôm nay cô nương đi qua thôn bên cạnh xem vườn cây ăn quả vẫn chưa quay lại, sao chúng ta không đợi cô nương trở lại rồi đi?"
"Đúng đúng, để cho cô nương thấy dáng vẻ mạnh mẽ uy vũ của chúng ta"
"Các ngươi thì biết cái gì." A Miêu vỗ vỗ hai người A Trư và A Thử, vẻ mặt bí hiểm nói: "Trận này quá hung ác, nếu dọa cô nương sợ thì làm sao bây giờ?"
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn hắn ta, mọi người liền thấy hắn hình như cũng có suy nghĩ như vậy, gật gật đầu một cái.
Ba người A Thử cảm giác cằm muốn rớt xuống đất, không phải chứ, với tính khí của cô nương........... còn bị dọa sợ sao?
Lúc cô nương trở nên hung tàn thì còn là người sao? Ngẫm lại kết cục bi thảm của nhà cũ Cố và nhà Cố Cương, nghĩ đến thôi đã thấy rét run."
Thôi quên đi, ai bảo công tử nhà bọn họ lại quá mức để ý đến hình tượng của mình làm gì? Bọn họ miễn cưỡng hợp tác một chút vậy.
Thời tiết nóng nực, lúc này trời vẫn còn sớm, thỉnh thoảng trên đường lại có những thôn dân vác cuốc, ôm sọt trở về nhà.
Nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn vẻ mặt vô cảm đang từ phía xa đi đến Lý gia, một đám người nhìn không được rùng mình một cái.
Cảm giác ......... sắp có chuyện lớn xảy ra
Chẳng bao lâu, dỡ sọt, thả quốc, người trong thôn Vĩnh Phúc dường như đã phát hiện ra có điều gì bất thường, bắt đầu vội vàng kháo nhau…Thiệu Thanh Viễn, muốn gây chuyện.
Lý gia ở hướng tây của thôn Vĩnh Phúc, cách Thiệu gia và Cố gia hơi xa một chút.
Thời điểm mấy người Thiệu Thanh Viễn đến nơi, vừa vặn người Lý gia cũng từ ngoài ruộng trở về.
Nhìn thấy bên ngoài của lớn đột nhiên xuất hiện vài người, Lý lão đại trợn trừng mắt, sợ hãi thiếu chút nữa thét ra tiếng.
Hắn lập tức lùi về phía sau hai bước: "Ngươi, ngươi đến đây làm gì? Trước kia ta và ngươi đã thỏa thuận với nhau nước sông không phạm nước giếng, giờ ngươi muốn nuốt lời có phải không?"
Thiệu Thanh Viễn lạnh như băng liếc hắn ta một cái, không nói lời nào, đẩy Lý gia lão đại sang một bên, một cước đá văng cổng viện Lý gia.
Hắn vốn là người không bao giờ nhiều lời, từ trước đến nay vẫn luôn trực tiếp động thủ. Đặc biệt đối với người mà mình chán ghét, nửa điểm nhẫn nại hắn cũng không có.
Trái lại, A Miêu nhìn lão đại Lý cười khẩy một tiếng: " Ngươi nói nước sông không phạm nước giếng, vậy đang yên đang lành ngươi chạy đến trước mặt Cố lão gia nói cái gì? Có muốn ta nhắc nhở hay không?"
Sắc mặt Lý lão đại tái nhợt, quả nhiên Cố Đại Giang thực sự đem chuyện ngày hôm đó kể hết ra.
Mấy ngày nay bình yên vô sự, Lý lão đại tưởng rằng Cố Đại Giang nghe theo lời châm ngòi của mình nên không nói lại cho Thiệu Thanh Viễn.
Ai ngờ, hắn vừa mới buông lỏng cảnh giác, thì Thiệu Thanh Viễn mang người tới cửa.
"A........." Bên trong truyền đến tiếng thét chói tai, lập tức kéo suy nghĩ của Lý lão đại trở lại.
Hắn vội vàng chạy vào, của phòng đã bị Thiệu Thanh Viễn dỡ bỏ, bên trong Bao thị hoảng sợ nhìn hắn.
Lý lão đại nhanh chóng chạy vào, năm năm trước Thiệu Thanh Viễn cũng xông vào nhà nhà họ như vậy, đập phá Lý gia toang hoang, chỉ thiếu điều đem hắn đang sợ hãi đánh chết, nháy mắt chân hắn lại mềm nhũn.
Hắn sai lầm rồi, năm năm nay bình an vô sự, hắn có chút lung lay, bắt đầu nhịn không được nữa.
Thiệu Thanh Viễn không nói lời nào, thoáng liếc nhìn gian nhà chính, cười giễu cợt một tiếng.
Bốn người A Miêu ngay lập tức chạy vào, túm Lý Đại Bảo và Lý Nhị Bảo đang sợ hãi định trốn đi quay ngược trở lại.
Lý Đại Bảo mười bốn tuổi dáng người cao ráo, nhưng lại không có nhiều sức lực, một mình A Miêu cũng có thể xách hắn lên.
Lý Nhị Bảo mười một tuổi, bị A Cẩu kéo ra, ngay tức khắc bắt đầu hung hăng mắng chửi: " Đồ chó, thả ta ra, nếu không ta không khách khí."
Bao thị thấy hai đứa con bảo bối của mình ở trong tay đối phương, giọng the thé thét lên, chạy như bay về phía Thiệu Thanh Viễn.
Bị hai người A Trư, A Thử chặn lại, hất ra ngoài.
Bao thị ngồi bệt dưới đất: "Cướp, cứu mạng, cứu mạng, Thiệu Thanh Viễn con sói mắt trắng, đồ bất hiếu, ngươi muốn giết cha mẹ mình? "
"Cha Mẹ?" Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó đấm vào mạnh vào bụng Lý Nhị Bảo đang gào thét.
Lý Nhị Bảo suýt thì phun ra một ngụm máu, hai tròng mắt trợn ngược.
Bao thị biến sắc: "Dừng tay, dừng tay đừng đánh hắn."
"Năm năm trước ta đã nói, nếu sau này đến làm phiền ta, ta nhất định đến tìm con ngươi gây chuyện, ta nghĩ ngươi phải là người nhớ rõ nhất mới đúng chứ."
A Miêu cười hì hì: "Dám chắc là lớn tuổi, cho nên trí nhớ không tốt."
"Không sao, hôm nay chúng ta sẽ cảnh cáo lại lần nữa, đánh thêm vài cái, sẽ nhớ kỹ hơn." A Thử trở về nói.
Trong khi nói chuyện, rất nhiều người đã tụ tập ngoài cửa Lý gia.
Có người nhìn không được, muốn tiến tới nói vài câu, nhưng ngay lập tức bị người xung quanh kéo lại.
"Đừng đi, đó là Thiệu Thanh Viễn, ngươi muốn bị đánh sao?"
"Nhưng mà......"
Người này hình như là chạy nạn tới đây, thật ra hắn cũng không hiểu biết rõ Thiệu Thanh Viễn lắm, chỉ cảm thấy tự nhiên xông vào nhà người ta đánh người thì không tốt lắm.
Đột nhiên một người từ trong phòng bếp xông ra, tay cầm cây kéo lao về phía Thiệu Thanh Viễn.