Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 304 - Chương 304. Cố Vân Đông Tới

Chương 304. Cố Vân Đông Tới Chương 304. Cố Vân Đông Tới

Chương 304: Cố Vân Đông Tới

Người đứng ở cửa giật mình, nhìn kỹ mới nhận ra đó là tiểu cô nương 6 tuổi nhà họ Lý.

Hừ, tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ mà lại có vẻ mặt tàn độc như vậy, nếu bị cây kéo bén nhọn kia đâm vào còn không phải sẽ bỏ nửa cái mạng?

Thiệu Thanh Viễn cũng chẳng buồn liếc một cái, Lý Xuân Diễm đã bị A Thử túm lấy, nắm cổ tay con nhóc kéo một cái, kéo Lý Xuân Diễm đang kêu thảm thiết xuống dưới.

Lý Xuân Diễm mới có 6 tuổi mà mồm miệng ác độc, hung dữ mắng chửi Thiệu Thanh Viễn: " Đồ sói mắt trắng, bảo tên chó hoang này buông ta ra, nếu không ta sẽ giết ngươi, dùng kéo đâm chết ngươi."

Những người đứng ngoài cửa kinh hãi, tiểu cô nương này không phải mới chỉ 6 tuổi sao? Sao mồm miệng lại có thể nói ra toàn lời thô tục, lại còn độc ác như vậy?"

Lý Xuân Diễm cực kỳ ghét Thiệu Thanh Viễn, bởi vì nó thường nghe cha mẹ nói rằng, nó vốn có thể là con trai, có thể được cha mẹ nuông chiều trong lòng bàn tay.

Đều tại Thiệu Thanh Viễn khắc cho nên trong nhà mới có thêm một nữ nhi. Tuy cha mẹ đối xử với mình khá tốt, nhưng nó cảm thấy vẫn không bằng hai ca ca, ít nhất hai ca ca cũng không cần phải làm việc.

Lý xuân Diễm đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu Thiệu Thanh Viễn, trước kia nó từng lén đi nhìn trộm hắn, muốn tìm cơ hội làm cho hắn khó coi.

Không ngờ hôm nay hắn tự mình tìm đến cửa, đáng tiếc vừa rồi không thể giết chết hắn, thật tiếc nuối.

Hành động này chẳng những làm cho đám người A Miêu sởn tóc gáy, mà ngay cả nhưng thôn dân đứng bên ngoài cũng nhìn nhau ngơ ngác, không biết làm gì mới phải.

Có người chạy đi tìm trưởng thôn, có người lại đi gọi nhị phòng tam phòng ở cách vách Lý gia.

Nhi phòng tam phòng lý gia từ lúc ông cụ Lý gia qua đời đã tách ra ở riêng, tuy rằng ở ngay cách vách nhưng cũng không thường qua lại.

Bọn họ đương nhiên biết việc đại phòng làm, nhưng Thiệu Thanh Viễn không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ không cần vì giúp hắn mà đắc tội với anh trai chị dâu bụng dạ hẹp hòi kia, bây giờ cũng chẳng có ông cụ thương yêu hắn.

Ông cụ trước kia có thứ gì tốt đều dành cho hắn, đến hài tử nhà mình cũng không được hưởng, điều này khiến cho nhị phòng tam phòng không khỏi có chút oán hận. Nhưng cũng không đến mức cùng đại phòng dí người ta vào chỗ chết, nhiều nhất chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, thỉnh thoảng nói mát vài câu giải tỏa bực tức mà thôi.

Lúc này Thiệu Thanh Viễn tới Lý gia náo loạn lớn như vậy, bọn họ ở cách vách làm sao mà không biết, chẳng qua là không muốn nhúng tay vào.

Có người tới gọi bọn họ mới miễn cưỡng ra mặt, lời khuyên nhủ cũng chẳng có mấy thành ý: "Thanh Viễn, bọn họ nói thế nào cũng là cha mẹ nuôi của ngươi, ngươi như vậy người ngoài sẽ nói ngươi như thế nào? Kiểu gì cũng bị mắng là đại bất hiếu."

"Đúng vậy, nếu bị Cố gia biết, cô nương Cố gia làm sao dám gả cho ngươi?"

"Ngươi thả người ra trước, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói."

Không nói đến Cố Vân Đông thì không sao, nhắc đến cô, ánh mắt Thiệu Thanh Vân lại lạnh như băng.

Hắn quay đầu, đấm mạnh vào bụng Lý Đại Bảo.

Lý lão đại cùng Bao thị: "Aa..................." Một tiếng thét chói tai: "Thiệu Thanh Viễn, dừng tay, dừng tay, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Chúng ta nhận lỗi, nhận lỗi còn không được? "

Nhị phòng tam phòng Lý gia lập tức không dám nói tiếp nữa, nhưng ngược lại tiếng bàn tán ngoài cửa lại vang lên không ngớt.

"Sao ta cảm thấy hành vi không hợp ý liền đánh người này của Thiệu Thanh Viễn hơi quen mắt."

"Đúng đúng đúng, đặc biệt là cha mẹ la hét càng lớn thì con cái càng bị đánh nhiều hơn."

"Bởi vì, ta đã từng làm." Từ phía sau vang lên một tiếng cười trầm thấp.

Mọi người bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Cố Vân Đông đang đứng cười khanh khách ở ngoài cửa, không biết cô đã đến từ lúc nào.

Có người mở to hai mắt nhìn, buột miệng thốt lên: "Cố Cô nương."

Giọng nói rất lớn, nháy mắt đã chuyển hướng chú ý của những người trong sân.

Thiệu Thanh Viễn có chút kinh ngạc nhìn về phía cô, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đám người A Miêu, A Cẩu ngược lại cảm thấy có chút bối rối, thầm thì với nhau: "Làm sao bây giờ? Sao cô nương đã trở lại rồi"

"Không phải cô nương đến thôn bên cạnh xem vườn trái cây sao? Sớm nhất phải buổi chiều mới trở về chứ, sao lại về sớm vậy?"

"Hơn nữa lại còn bị bắt gặp tại trận. Chuyện chúng ta làm còn chưa xong."

"Làm sao bây giờ?"

Mấy người nhỏ giọng nói chuyện, nhưng vẫn bị Bao thị nghe thấy?

Bà ta ngay lập tức hiểu ra vấn đề, Thiệu Thanh Viễn đây là thừa dịp cô nương Cố gia không có ở đây nên chạy đến nhà bọn họ tác oai tác quái. Cho nên, Thiệu Thanh Viễn thực sư không muốn cô nương Cố gia thấy mặt xấu của hắn.

Giờ phút này bà ta cảm thấy cho dù nhi tử và nữ nhi của mình nằm hết trong tay Thiệu Thanh Viễn thì cũng chẳng sao cả, trước mặt Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn nhất định không dám động tay động chân.

Ác ý trong lòng Bao thị nổi lên cuồn cuộn, xoay đầu nhìn Cố Vân Đông nói: "Cố cô nương, ngươi thấy chưa? Ngươi đã nhìn thấy chưa? Chúng ta chẳng làm gì hết, chính là Thiệu Thanh Viễn không muốn buông tha cho chúng ta. Hai nhi tử của ta còn nhỏ, nữ nhi của ta mới 6 tuổi, chúng ta tuổi già sức yếu, bọn họ đều là đại nam nhân vậy mà lại ức hiếp gia đình chúng ta. Lương tâm đều bị chó ăn, đều bị chó ăn hết rồi."

Nói xong liền khóc rống lên.

Thiệu Thanh Viễn lạnh lẽo liếc nhìn Bao thị, nhưng khi nhìn về phía Cố Vân Đông, ánh mắt ngay lập tức trở nên dịu dàng.

A Miêu lại tức muốn chết, nổi giận mắng: "Cái gì gọi là chẳng làm gì hết? Nam nhân của ngươi chạy đến trước mặt lão gia Cố gia nói bậy, bôi đen thanh danh công tử chúng ta, châm ngòi ly gián, âm mưu phá hoại việc cưới xin của hắn cùng cô nương Cố gia, đây là chẳng làm gì?"

"Đúng vậy, nếu không phải các người hạ ám chiêu sau lưng, bọn ta thèm vào để ý đến các ngươi." Còn có, bọn họ mà cũng được xem là tuổi già sức yếu? Đã là ba nam đinh được không?

Tiếng bàn tán lại nổi lên ầm ầm, Trần Lương cũng đến đây, đứng ở ngoài cửa nhíu chặt lông mày, vất vả mãi mới chen vào được, nhìn mấy người trong viện quát.

"Ồn ào cái gì? Trời nóng thế này, ăn no không có việc gì làm có phải không?"

Bao thị không đếm xỉa đến ông, bà ta thấy mình nói xong, Thiệu thanh Viễn không đánh người, trong lòng tức khắc tràn ngập tự tin.

Bà ta cãi lại A Miêu: "Cái gì mà châm ngòi ly gián? Chẳng nhẽ nam nhân nhà ta nói sai? Thiệu Thanh Viễn chính là con sói mắt trắng. Ngươi xem chuyện hắn làm đi, có chuyện nào không phải là sự thật? Bằng không ngươi hỏi mọi người xem, có phải cha chồng ta đối xử với hắn hết lòng, còn tốt hơn cả cháu trai không? Kết quả thì sao? Cha chồng ta bệnh nặng, hắn không chăm sóc, vừa chết liền vứt đến nhà chúng ta, quay đầu tiệc tùng ăn uống thả cửa?"

Lão đại Lý gia gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, Ta đi tìm Cố Đại Giang, hoàn toàn là vì lo cho Cố gia, Cố cô nương tốt như vậy, chúng ta không đành lòng nhìn nàng bị hủy hoại."

Tiếng bàn tán lại càng lớn hơn nữa, chuyện này Lý lão đại quả thực không nói sai.

Thiệu Thanh Viễn chính xác đã bỏ mặc Lý lão gia tử.

Lời bàn tán ở cửa một chữ cũng không lọt vào tai của Cố Vân Đông, nhưng vẫn làm lửa giận trong lòng cô bùng lên dữ dội.

Cô siết chặt ngón tay, chậm rãi tiến vào trong.

Trần Lương thấy thế, lo lắng mở miệng: "Vân Đông, ngươi trước tiên bình tĩnh đã, chuyện này nhất định có ẩn tình, ngươi biết rõ tính tình của Thiệu Thanh Viễn như thế nào mà."

Bao thị tức giận muốn chết, Trần Lương thế mà lại bao che cho Thiệu Thanh Viễn.

Đột nhiên bật dậy: "Cố cô nương, ngươi căn bản khônng biết Thiệu Thanh Viễn là người đáng sợ đến mức độ nào."

Bình Luận (0)
Comment