Chương 305: Càng Nghĩ Càng Cảm Thấy Ớn Lạnh.
Cố Vân Đông gật gật đầu đồng ý:" Ta quả thật không biết rốt cuộc hắn là người đáng sợ đến mức nào."
Tức khắc trên mặt Bao thị tràn ngập ý cười, đầy ác ý nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói của Cố Vân Đông trở nên lạnh lùng, sắc bén: "Nhưng ta lại biết rõ cả nhà Lý gia các ngươi đáng sợ ra sao."
Gương mặt tươi cười của Bao thị cứng đờ, quay đầu, kinh ngạc nhìn Cố Vân Đông: "Ý, ý ngươi là gì?"
"Ý ta là gì?" Cố Vân Đông cười khẩy: "Không phải là bà đã quên, hồi Thiệu Thanh Viễn mới năm tuổi, chỉ vì một cơn ác mộng, mà bà đem một đứa bé tay trói gà còn không chặt ném vào núi cho sói ăn rồi chứ? Xem mạng người như cỏ rác, độc ác vô nhân tính."
Những thôn dân đang đứng ngoài sân trợn to hai mắt, lúc Thiệu Thanh Viễn năm tuổi đại phòng Lý gia đã ném hắn vào núi cho sói ăn?
Ngay cả Trần Lương cũng kinh ngạc nhìn Cố Vân Đông, rồi đột nhiên quay về phía Bao thị.
Vợ chồng Lý lão đại mặt tái mét, đang định phản bác.
Ai dè Cố Vân Đông lại tiêp tục nói: " Chắc là bà cũng quên, khi Thiệu Thanh Viên lên tám tuổi, các ngươi lén lút cấu kết với bọn buôn người ở trong thị trấn, trực tiếp bán hắn cho bọn buôn người làm hắn thiếu chút nữa thì không thể trở về rồi nhỉ?"
Bao thị theo bản năng phản bác lại: "Chúng ta chỉ lấy một văn tiền, không tính là bán."
Cố Vân Đông cười châm biếm: " Nói như vậy, các người thừa nhận là mình cấu kết với bọn buôn người?"
"Ta..........." Bao thị lúc này mới ý thức được là mình đã nói hớ, nhưng giờ muốn phủ nhận cũng không có cơ hội.
Nhóm người trong thôn đồng loạt há hốc mồm, bọn họ hoàn toàn không biết đại phòng Lý gia lại dám làm ra mấy chuyện như vậy.
Nhị phòng tam phòng Lý gia đương nhiên biết biết chuyện xảy ra năm đó, cùng sống chung một nhà hơn nữa bọn họ cũng chẳng phải câm điếc gì.
Nhưng trước sự chất vấn của người trong thôn, bọn họ chỉ đành cúi đầu xuống, ấp úng nói:" Ta không biết, bọn họ làm cái gì làm sao chúng ta biết được?"
Nói xong vô cùng ích kỷ mà vội vàng quay trở về, cũng chẳng quan tâm cả nhà đại phòng sống chết ra sao.
Nhưng tất cả mọi người đã hoàn toàn tin tưởng chuyện này.
Nếu trước kia bọn họ nghe nói lý lão đại đem Thiệu Thanh Viễn ném lại trong núi, còn có thể khiển trách bọn hắn vài câu, nói bọn hắn tàn nhẫn. Suy cho cùng, chẳng phải việc của mình, ngoại trừ mắng chửi bọn hắn lòng dạ độc ác ra cũng không có cách nào khác.
Nhưng chuyện phía sau đó thì lại không được.
Cấu kết với bọn buôn người?
Năm đó người bị bán đi là Thiệu Thanh Viễn, vậy có phải là nếu có thù oán với lão đại Lý gia, bọn hắn có thể bán chính con ruột của mình?
Nghĩ đến điều này, mọi người tràn ngập cảnh giác và phẫn nộ với đại phòng Lý gia.
Kết hợp với trước đó, Lý Xuân Diễm mới có sáu tuổi mà dám cầm kéo động thủ giết người, đây có phải là di truyền hay không? Cả gia đình này toàn là người hiểm độc, lòng dạ sắt đá.
Có một số việc không thể nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới, càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng.
Ví dụ như, Lý Đại Bảo và Lý Nhị Bảo, bọn chúng chơi cùng với những người khác trong thôn, nhỏ đã cùng người khác đánh nhau ầm ĩ. Trước kia mọi người nghĩ mấy chuyện này không đáng để quan tâm, nhưng giờ ngẫm lại, có lần nào mà không đánh cho người ta cả người đầy thương tích?
Đó là khi còn nhỏ, trưởng thành rồi nếu có mẫu thuẫn xích mích gì, thì liệu có phải sẽ dùng dao để chào hỏi bọn họ hay không?
Còn có Lý gia lão gia tử, nhìn bề ngoài mặt mũi hiền lành nhân hậu nhưng có thật sự đối xử tốt với Thiệu Thanh Viễn hay không?
Nếu đối xử tốt với hắn, sao Thiệu Thanh Viễn lại bỏ mặc ông ta không quan tâm?
Có người không nhịn được hỏi: "Vậy Lý lão gia tử có biết những chuyện này không?"
"Hỏi rất hay." Cố Vân Đông mỉm cười nhìn về phía người nọ, vẻ mặt cao thâm khó dò: "Ngươi nghĩ thế nào?"
Người nọ đối diện với vẻ mặt của Cố Vân Đông, lập tức không nhịn được nuốt nước bọt, theo bản năng gật đầu một cái.
Đúng vậy, nhìn dáng vẻ chột dạ, ánh mắt tránh né của nhị phòng tam phòng Lý gia, nhất định là đã biết rõ mọi chuyện. Thiệu Thanh Viễn là người mà ông cụ Lý gia yêu thương nhất, sao có thể không biết?
Lý lão đại đã hại Thiệu Thanh Viễn hai lần, nhưng Lý lão gia tử vẫn để cho Thiệu Thanh Viễn ở lại Lý gia.
Cho đến năm hắn mười ba tuổi mới kiên quyết bằng mọi giá phải dọn ra ngoài. Thiệu Thanh Viễn quyết tâm như vậy, chẳng nhẽ năm mười ba tuổi hắn lại tiếp tục bị vợ chồng Lý gia hãm hại?
Kết hợp mốc thời gian lại, ai động não suy nghĩ một chút thì sẽ hiểu, mỗi lần Bao thị sắp sinh thì sẽ lại ra tay với Thiệu Thanh Viễn.
"Bản thân mình cũng đang mang thai, nhưng lại nhẫn tâm ra tay giết một đứa nhỏ, các ngươi không sợ sẽ gặp báo ứng sao?" Một người phụ nữ yếu lòng, lớn tiếng mắng.
"Báo ứng? Báo ứng cái gì?" Lý Xuân Diễm nhón mũi chân hét lên: "Bời vì khi ta sinh ra, Thiệu Thanh Viễn không bị tống đi, vẫn còn ở lại thôn Vĩnh Phúc, cho nên ta sinh ra mới là nữ nhi. Chính là con sói mắt trắng này đáng chết, hắn khắc chúng ta, là hắn hại ta."
Mọi người nhìn con nhóc này với vẻ mặt không thể tưởng tưởng nổi, đây là lời mà một đứa trẻ sáu tuổi nên nói sao? Vợ chống Lý gia này rốt cuộc ngày thường dạy dỗ nó như thế nào vậy?
Cố Vân Đông liếc mắt nhìn Lý Xuân Diễm một cái, nở nụ cười: "Có lẽ ngươi đã nhầm, Thiệu Thanh Viễn không phải là người khắc các ngươi, nếu hắn không đến nhà các ngươi, thì làm sao nhà họ Lý có Lý Đại Bảo và Lý Nhị Bảo? Ngươi nghĩ lại xem, trước khi Thiệu Thanh Viễn đến có phải nương ngươi sinh ra ba khuê nữ hay không? Nhưng sau khi hắn đến đây, những đứa trẻ mà nương người hoài thai đểu là con trai, Lý Đại Bảo và Lý Nhị Bảo đều là nhờ Thiệu Thanh Viên mang đến. Còn về phần ngươi, hình như là sau khi Thiệu Thanh Viễn cùng Lý gia đoạn tuyệt quan hệ, đổi lại họ Thiệu, ngươi mới được sinh ra đúng không? Chính bởi vì hắn đi rồi nên ngươi mới thành nữ nhân. Cho nên muốn trách thì phải trách cha mẹ ngươi, tất cả những chuyện này là do cha mẹ ngươi tạo nên."
Lý Xuân Diễm ngẩn người, dù sao nó mới chỉ sáu tuổi, hàng ngày bị vợ chồng Lý gia tiêm nhiễm vào đầu, đổ tội cho Thiệu Thanh Viễn, nên nó nghiễm nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là lỗi của hắn.
Nhưng bây giờ nghe những gì Cố Vân Đông nói, nó vậy mà cảm thấy........... Có lý.
Không chỉ có Lý Xuân Diễm mà những thôn dân vây quanh xem cũng bị cô tẩy não, cảm thấy lời của cô rất hợp tình hợp lý.
Cho nên, đại phòng Lý gia thực sự đã bị báo ứng.
Nhưng Lý lão đại và Bao thị không nghĩ như vậy, quan niệm của bọn họ đã ăn sâu bén rễ bao nhiêu năm, làm sao mà dễ dàng bị mấy lời của Cố Vân Đông lừa gạt.
Nếu nói như vậy, chẳng phải suốt bao năm qua bọn họ đã làm sai rồi sao?
Bao Thị ngay lập tức thét chói tai, phản bác: "Không phải, là Thiệu Thanh Viễn khắc chúng ta, là lỗi của hắn." Bà ta đột nhiên thông suốt, quay đầu nhìn Cố Vân Đông: "Ngươi không cần ở đây nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen."
"Ta đổi trắng thay đen?" Cố Vân Đông nhíu mày: "Không phải vữa nãy chính miệng bà thừa nhận đã thông đồng với bọn buôn người à? Vừa rồi tất cả mọi người đều nghe thấy, có đúng không?”
Những người vây quanh lập tức gật đầu: "Đúng vậy, lão đại Lý gia, các ngươi quá tàn nhẫn, thật đáng sợ."
"Trưởng thôn, loại người này nên nhốt trong chuồng heo dìm xuống sông. Bọn họ là thủ phạm giết ngưởi. Nghĩ đến mỗi ngày ở cùng thôn với bọn họ, ta liền sợ hãi."
"Đúng, ta cũng không thể ngủ ngon. Nhỡ ngày nào đó con chúng ta ra ngoài bị bọn họ hại, ta không còn chỗ dể khóc."
"Trưởng thôn, ông không thể tha cho bọn họ"
Tiếng hỏi tội từng lời từng lời nối tiếp nhau, hai người Lý lão đại trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, cả người choáng váng.