Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 306 - Chương 306. Muốn Giết Người

Chương 306. Muốn Giết Người Chương 306. Muốn Giết Người

Chương 306: Muốn Giết Người

Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?

Toàn bộ người dân trong thôn đều nhìn bọn họ với vẻ mặt chán ghét, còn muốn trừng phạt bọn họ, không được, không được.

Vợ chồng Lý lão đại đầu ong ong giống như mất hết lý trí, điên cuồng nhìn về phía Cố Vân Đông: "Tất cả là tại ngươi, đều tại tiện nhân này làm hại. Được, nếu ngươi đã không cho chúng ta sống tốt, thì ngươi cũng đừng hòng được sống tử tế."

Bọn họ không đánh lại Thiệu Thanh Viễn, nhưng Cố Vân Đông chỉ là một tiểu nha đầu, đừng mong bọn họ sẽ cho cô ta sống dễ chịu.

Bao thị và Lý lão đại gần như bật dậy cùng một lúc, lao về phía Cố Vân Đông.

Bao thị vươn bộ móng tay đen kịt sắc nhọn, muốn chộp lấy mặt Cố Vân Đông, Lý lão đại với tay cầm lấy chiếc cuốc bên cạnh, định đập xuống đầu cô.

Khoảng cách giữa bọn họ ngày càng gần, Cố Vân Đông thấy bọn họ xông đến cũng không trốn tránh.

Mọi người thấy vậy, kinh hãi hô to: "Cố cô nương cần thận."

Trần Lương đứng ở trong sân cách đó không xa, không chút nghĩ ngợi ngay lập tức chạy tới.

Nhưng ông vừa bước được hai bước thì thấy Cố Vân Đông vặn ngược cánh tay của Bao thị, thuận thế dựa vào vai bà ta, một cước đá văng Lý lão đại đang chạy đến.

Sau khi hai chân tiếp đất, Cố Vân Đông đấm vào người Bao thị

"Dám đánh ta? Bà là mù hay là mất trí nhớ, có phải đã quên lúc trước ta trừng trị bốn tên cặn bã kia như thế nào rồi phải không?"

Mọi người: "..........." Quả thật là đã quên mất, bây giờ, đã nhớ ra rồi.

Thiệu Thanh Viễn đang đứng bên trong gian nhà chính, phía trước mặt bị mấy người A Thử che khuất, đến lúc hắn đi ra ngoài thì chỉ thấy Lý lão đại đã bị đá bay.

Thấy Lý lão đại đứng dậy định lao về phía Cố Vân Đông, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên rét lạnh.

Thiệu Thanh Viễn duỗi tay ta, túm lấy tóc hắn, hung hăng quật xuống đất.

"Bang ....." Lưng của Lý lão đại đập mạnh xuống nền, trên mặt đấy bay lên một tầng bụi dầy.

Hắn ta ho hai tiếng, còn chưa kịp mở mắt, đã bị Thiệu Thanh Viễn đấm một quyền vào mặt.

"A, ừm, đau quá, đừng đánh.........."

Từng cú đấm của Thiệu Thanh Viễn dáng xuống, động tác nhanh nhẹn, dứt khoát đáp xuống người Lý lão đại.

Ban đầu Trần Lương và những người dân trong thôn chỉ tập trung vào Cố Vân Đông và Bao thị, thấy Bao thị bị Cố Vân Đông đánh ngã trên mặt đất còn chưa kịp cảm khái, đã bị một tiếng kêu thê thảm làm dời đi ánh mắt.

Khoảnh khắc tiếp theo, mọi người đồng loạt mở to hai mắt, hít một ngụm khí lạnh.

Mọi người biết Thiệu Thanh Viễn là một con sói con, kể cả là với trẻ con cũng có thể động thủ, thủ đoạn tàn bạo. Nhưng đa số đều là lời truyền tai nhau, đơn giản là cảm thấy người này thanh danh không tốt, cho nên ngày thường nhìn thấy hắn là tự động tránh đi.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy hắn đánh người dữ dội như vậy.

Nắm đấm của Thiệu Thanh Viễn cứng như đá, trên người tỏa ra luồng khí thô bạo, chết chóc.

Sau vài cú đấm, người Lý lão đại đã bê bết máu.

Tất cả mọi người bị dọa đến toàn thân không ngừng run rẩy, không một ai nhúc nhích, thậm chí ngay cả một tiếng động cũng không dám phát ra.

Trần Lương là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức hô to: "Các ngươi còn ở đấy thất thần cái gì? Đến kéo hắn ta, nhanh lôi hắn ta ra, không chết người bây giờ?"

Đám đông đang xem náo nhiệt bên ngoài đột nhiên bừng tỉnh, ba bốn người cường tráng nhanh chóng tiến vào.

Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, trong ánh mắt phát ra một tia lạnh lẽo làm cho mấy người kia không dám đến gần.

Những cú đấm của Thiệu Thanh Viễn vẫn tiếp tục dáng xuống người Lý lão đại, không ngừng lại.

Trần Lương thấy mọi ngươi không nhúc nhích, chỉ có thể một mình tiến lên: "Thanh Viễn, dừng lại, trước tiên bình tĩnh lại đã, có chuyện gì từ từ nói."

Cố Vấn Đông sợ ông tiến lên sẽ bị Thiệu Thanh Viễn đánh trúng, nhanh chóng buông Bao thi ra, chạy lên kéo Trần Lương lại.

Trần Lương quay đầu lại gọi cô: "Vân Đông à, ngươi nhanh bảo hắn dừng tay lại đi, chẳng may thật sự xảy ra tai nạn chết người, Thanh Viễn cũng sẽ bị vào tù."

Cố Vân Đông biết Thiệu Thanh Viễn ra tay có chừng mực, vì vậy lắc đầu: "Không sao đâu, sẽ không gây ra tai nạn chết người."

"Ôi chao, ngươi, ngươi tại sao cũng............." Trần Lương đau đầu, những người khác lại chẳng dám tiến lên ngăn cản, Văn Đồng không cũng muốn đến khuyên nhủ hắn, ông là trưởng thôn không thể cứ trơ mắt nhìn hắn đánh người như vậy.

Một bên Trần Lương kêu mọi ngươi tiến lên, một bên giãy ra thoát khỏi tay Cố Vân Đông.

Đám người A Miêu thấy thế, vội buông ba người Lý Đại Bảo đã bị dọa đến choáng váng ra, chạy nhanh đến ngăn cản Trần Lương cùng những người đang do dự định tiến lên lại.

"Trần bá, đừng kích động, ngàn vạn lần đừng tiến lên, không khéo ông lại bị thương mất."

"Đúng, đúng, Trần bá ngươi qua đó ngồi một lát được không?"

Ngồi? Ngồi cái quỷ? Bọn họ còn muốn ông qua bên kia ngồi xem kịch?

Trần Lương trợn trừng mắt nhìn đám người trước mặt, bởi vì là trưởng thôn, nên bốn người A Miêu cũng không dám làm bậy, chỉ ngăn cản một chút, không dám dùng nhiều sức lực.

Nhưng như vậy là đủ.

Thiệu Thanh Viễn đã đánh gãy ba cái răng của Lý lão đại, Bao thị loạng choạng bước tới, nhìn thấy bộ dạng của Lý lão đại, hai chân liền mềm nhũn, ngã quỵ xuống dưới mặt đất.

"Đừng, đừng đánh, Thiệu Thanh Viễn, đừng đánh nữa! Ngươi đừng đánh nữa! Ô ô..........."

Bà ta muốn ngăn hắn lại, nhưng bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu của Thiệu Thanh Viễn, bà ta sợ tới mức tiểu ra quần.

Hai huynh đệ Lý Đại Bảo lại càng run sợ hơn, bọn họ chưa nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn như vậy bao giờ.

Huống chi là Lý Xuân Diễm, lúc này làm sao dám tìm đến hắn gây phiền phức nữa, chỉ mong hắn đừng bao giờ phát hiện ra mình, cả người thu vào trong góc, đầu cũng không dám ngẩng lên."

Thiệu Thanh Viễn cuối cùng cũng dừng lại trước khi Trần Lương đi tới, hắn nhìn lướt qua Bao thị." Bây giờ đã nhớ những gì ta nói trước kia chưa?"

"Nhớ, nhớ kỹ, đã nhớ kỹ, chúng ta không dám đi, cũng không dám.........nữa."

Bọn họ sợ hãi, Thiệu Thanh Viễn quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần khi hắn xông vào nhà bọn họ đập phá trước kia.

Bà ta dám khẳng định, nếu lại có lần sau, Thiệu Thanh Viễn nhất định sẽ giết chết cả nhà bọn họ.

"Còn dám động đến Cố Van Đông một lần nữa, ta sẽ giết các ngươi."

Dưới ánh mắt cam đoan, điên cuồng gật đầu của Bao thị, Thiệu Thanh Viễn giẫm lên đầu gối của Lý lão đại bước qua.

"A.........." Lý lão đại kêu lên đau đớn, cuối cùng không chống đỡ được nữa, đầu ngẹo qua một bên, ngất đi.

Thiệu Thanh Viễn cau mày nhìn vết máu trên tay, đi đến bên cạnh Cố Vân Đông hỏi: "Đã muốn về chưa?"

"Đi về thôi."

Thiệu Thanh Viễn đưa cô ra ngoài, người ở cổng tự động nhường đường cho họ, im lặng nhìn bọn họ cùng nhau rời đi.

Không còn ai đứng chắn trước mặt Trần Lương nữa, ông nhìn bóng lưng Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân xa dần, rồi nhìn Lý lão đại bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, còn cả Bao thị khóc đến suýt chút thì ngất xỉu, vỗ đùi đen đét.

"Chuyện này làm sao đây?"

Nhưng lúc này cũng không thể quan tâm đến chuyện gì khác, Trần lương vội vàng kêu người bế Lý lạo đại đi tìm thầy thuốc.

Nhị phòng tam phòng Lý gia, từ đầu đến cuối đều không dám ló mặt ra ngoài, run rẩy trốn trong nhà.

Cố Vân Đông không quan tâm đến những gì xảy ra tiếp theo, nhưng A Miêu và những người khác hứng thú bừng bừng muốn muốn cho cô biết tin tức.

Bình Luận (0)
Comment