Chương 308: Coi Như Ngươi Thức Thời
Trần Tiến Tài cười, không thèm để ý nói: “Rất tốt, trước kia ta ở trấn trên cũng bắt đầu từ một tiểu nhị, lúc ấy quản sự đối xử với ta còn thô lỗ hơn nhiều. Thung Tử cũng chỉ là ngoài miệng nghiêm khắc một chút thôi, những chuyện cần nói với ta lại chưa một lần che giấu.”
Những lời hắn nói vừa rồi chính là sự thật, ngay từ đầu Trần Tiến Tài cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với đủ loại khó dễ, gây sức ép, hơn nữa đối phương lại là Thung Tử. Trần Tiến Tài đã gặp qua quá nhiều người sau khi có quyền lực thì giẫm đạp lên người khác, ví dụ như trượng phu Ngô Sùng của Trần Vũ Lan, lần trước tới Trần gia, ánh mắt kia có thể nói ngước lên tận trời.
Bởi vậy hắn cho rằng Thung tử trước kia chỉ là một tên du thủ du thực, thường xuyên bị mình nhục nhã trào phúng, đương nhiên Thung Tử sẽ không khách khí với hắn. Chuyện này cũng chẳng sao, cái Trần Tiến Tài sợ chính là Thung Tử cái gì cũng không nói cho hắn, chuyện nên làm cũng không cho hắn làm, nên hiểu cũng không chỉ cho hắn hiểu, đây mới là điều tệ nhất.
Chính là không nghĩ tới……
Thung Tử đúng là có châm chọc hắn, thường xuyên hai ba câu lại nhắc tới chuyện trước kia để đả kích hắn.
Nhưng Trần Tiến Tài rốt cuộc cũng đã từng làm một quản sự nhỏ, có một số việc không nên chỉ nhìn vào bề ngoài.
Thung Tử kỳ thực ra dù đang phô trương thanh thế, nhưng chuyện nên chỉ cho hắn một chút cũng không mập mờ. Nếu có chuyện gì không biết hoặc không hiểu, chỉ cần hắn mở miệng hỏi, Thung Tử sẽ cố gắng, dù là chuyện lớn chuyện nhỏ đều sẽ giải thích cho hắn ta.
Điều này làm cho Trần Tiến Tài khá bất ngờ, cũng hết sức an tâm.
Tuy rằng vừa tới cửa hàng được mấy ngày, nhưng so với hồi còn làm tiểu quản sự ở xưởng trên thị trấn, ngược lại thấy thoải mái hơn rất nhiều, vì thế càng chăm chỉ làm việc.
Cố Vân Đông không nghĩ tới hắn thế mà lại đánh giá Thung Tử cao như vậy, xem ra quyết định cho Trần Tiến Tài làm tiểu nhị dưới trướng Thung Tử quả là không sai, hai người đều có thể được rèn luyện.
Khương Bảo đứng ngoài cửa nghe lén, âm thầm khẽ xùy một tiếng, coi như ngươi thức thời.
Ngay sau đó hắn có chút ưu phiền quay trở lại hiệu thuốc, nhìn chưởng quầy thuốc đang nói chuyện với ông chủ Thiệu tim như thắt lại, Thung Tử cũng đã thành chưởng quầy, khi nào mới đên lượt hắn phất lên đây?
Nhưng nghĩ một hồi lại cảm thấy mình suy nghĩ viển vông, hiệu thuốc và cửa hàng không giống nhau, chưởng quầy chẳng những phải biết quản lí cửa hàng, mà còn cần am hiểu dược lý.
Hắn hiện tại chỉ có thể xem như học việc, chuyện cần phải biết còn nhiều lắm.
Nhưng mà trong tương lai bà chủ sẽ đi phủ thành mở cửa hàng, hắn đoán chủ nhân nhà mình nhất định cũng sẽ đi theo.
Đến lúc đó, hắc hắc hắc.
Khương Bảo đang tự mình vui sướng, thì Thung Tử ở cửa hàng cách vách đã theo Trịnh Cương lại đây.
Trên tay Trịnh Cương cầm theo một cái tay nải, quần áo trên người sạch sẽ tươm tất, dáng vẻ rất có sức sống. Có vẻ như hắn tràn ngập nhiệt huyết với chuyện trở lại phủ thành một lần nữa.
“Cô chủ, tôi đã thu thập xong đồ đạc, có thể đi rồi.”
“Ừ.” Cố Vân Đông gật gật đầu, lại nhắn nhủ thêm vài câu với Thung Tử và Trần Tiến Tài, dặn bọn họ làm việc cho tốt.
Cô thấy dáng vẻ Thung Tử hơi khẩn trương, bây giờ Trịnh Cương đã thực sự bỏ xuống mọi chuyện không làm gì cả, hắn phải một mình đảm đương mọi việc, bất an cũng là chuyện bình thường.
Nhưng đã trải qua một khoảng thời gian dài rèn luyện, chắc hẳn cũng không có vấn đề gì.
Cố Vân Đông mang theo Trịnh Cương đi ra ngoài, để hắn ngồi cùng một xe ngựa khác với Thiệu Thanh Viễn đang từ hiệu thuốc đi ra.
Hai chiếc xe ngựa là nam nữ tách ra ngồi, Cố Vân Đông cùng đám người Dương thị ngồi một chiếc, Cố Đại Giang và Thiệu Thanh Viễn ngồi một chiếc còn lại.
Cha vợ con rể hai người dọc đường đi không biết nói chuyện với nhau như thế nào, bây giờ có thêm Trịnh Cương, bầu không khí cuối cùng cũng nhẹ nhàng đi không ít.
Cố Vân Đông thầm lắc lắc đầu, vừa muốn lên xe, ai ngờ Thung Tử đưa bọn họ tới xe ngựa đột nhiên lên tiếng.
“Đông, cô chủ.”
Cố Vân Đông ngừng động tác, quay đầu lại nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
“Lần trước, lần trước chuyện ngài bảo ta suy nghĩ, ta đã suy nghĩ xong.”
Cố Vân Đông nhướng mày: “Ngươi nghĩ như thế nào?”
“Ta.” Thung Tử hít sâu một hơi: “Ta muốn đi phủ thành, tiếp tục làm tiểu nhị cho Trịnh chưởng quầy.”
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nói ra nguyện vọng của mình, bộ dạng có vẻ như đã hạ quyết tâm.
Cố Vân Đông lại không hề ngạc nhiên: “Đã suy nghĩ cẩn thận chưa? Không hối hận?”
“Không hối hận.” Thung Tử nhếch miệng cười: “Tuy rằng mục tiêu của ta vẫn luôn là chưởng quầy, nhưng hiện tại ta đã có mục tiêu khác lớn hơn.”
Thung Tử siết chặt tay: “Ta muốn trở thành chưởng quầy ở phủ thành.”
Cố Vân Đông: “…….” Quả nhiên là có mục tiêu lớn hơn.
Cô muốn cười nhưng đành cố nhịn, gắng gượng căng mặt gật gật đầu, “Được, ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi thì tốt, nhưng ba tháng này ngươi ở huyện thành, vẫn nên nghiêm túc làm việc, không được lười biếng. Ba tháng sau, thì đến phủ thành. Đúng rồi, ngươi nên nói rõ ràng chuyện này với ba mẹ mình, đừng làm cho bọn họ lo lắng.”
“Ta đã nói rồi, cha mẹ rất tán thành.”
Thực ra, trước kia Thung Tử nói cân nhắc, ngoài việc đáng tiếc vị trí chưởng quầy hiếm có này, còn có một nguyên nhân khác đó là hắn không yên tâm về cha mẹ cùng tiểu muội của mình.
Tính tình hai vợ chồng Thạch Đại Sơn nhu nhược, Thung Tử mặc dù hận sắt không thành thép, nhưng thực tế vẫn luôn bảo hộ cho bọn họ.
Trước kia khi hắn là một tên du thủ du thực, có thể trực tiếp chạy tới cửa dạy dỗ những kẻ bắt nạt cha mẹ mình. Sau này hắn không còn là du thủ du thực, đã trở thành tiểu nhị trong cửa hàng, nhưng cứ ba ngày Thung Tử lại chạy về nhà một chuyến, xem tình huống trong nhà, nếu có chuyện còn giúp đỡ.
Nếu hắn đi phủ thành, phải gần một tháng mới có thể trở về một lần, nếu như cha mẹ mình xảy ra chuyện gì hắn sẽ hối hận không kịp.
Ngược lại vợ chồng Thạch Đại Sơn biết Cố Vân Đông muốn hắn đi phủ thành làm việc, liền cố gắng hết sức khuyên nhủ hắn nhận lời. Tuy rằng vẫn chỉ là một tiểu nhị, nhưng có thể đi phủ thành mở mang kiến thức, tương lai chỉ có lợi chứ không có hại, đây là tiền đồ của nhi tử, làm sao bọn họ như có thể cản trở hắn?
Huống chi, từ khi bắt đầu giúp đỡ Cố gia quản lý vườn trái cây, bất kể là nhóm họ hàng thân thích hay người trong thôn, tới cửa chẳng những không hề châm chọc mỉa mai, thậm chí còn muốn hắn ở trước mặt cô chủ nói vài lời tốt đẹp giúp bọn họ, muốn đến làm việc ở xưởng Cố gia.
Lúc này Thung Tử mới ý thức được, tình hình trong nhà mình đã được cải thiện hơn rất nhiều. Hắn rất tin tưởng vào Cố Vân Đông, có cô chủ, sẽ không có người nào dám bắt nạt Thạch gia.
Bởi vậy Thung Tử đã quyết định đi phủ thành học hỏi, hơn nữa hắn cũng nghĩ kỹ rồi, tương lai sau khi hắn lên làm chưởng quầy ở phủ thành, hắn có thể mua một căn nhà ở phủ thành, chuyển cha mẹ đến đây hưởng phúc.
Cả đời cha mẹ hắn chưa từng ra khỏi huyện Phượng Khai, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cho bọn họ thấy sự phồn hoa của phủ thành có phải không?
Thung Tử hiểu rõ cha mẹ mình, bọn họ mặc dù rất giỏi trong việc trồng cây ăn quả, nhưng lại không thích hợp để làm đương việc quản lý. Vườn trái cây của cô chủ chắc chắn sẽ ngày càng phát triển, nhất định sẽ tìm thêm người có năng lực tới hỗ trợ.
Theo như sự hiểu biết của hắn, cô chủ rất vừa ý Triệu thúc.
Nhà Triệu thúc có thể vươn lên, Thung Tử đương nhiên rất vui mừng, con của ông ấy, Cẩu Thặng chính là bằng hữu tốt của mình, có thể phát tài thì cùng nhau phát tài.
Cố Vân Đông thấy hắn đã suy nghĩ thông suốt, liền gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Nói xong, từ biệt với Thung Tử, được Đồng Thủy Đào đỡ lên xe ngựa.
Cho đến khi xe đi ngày càng xa, sắp khuất dạng hoàn toàn, Thung Tử mới xoay người bước vào cửa hàng, nhìn Trần Tiến Tài nói: “Nói ngươi ngu dốt ngươi còn không thừa nhận, vừa rồi lúc cô chủ tới, sao ngươi không nghĩ đến rót cho cô nương một chén nước? Thật đúng là con lừa đầu gỗ.”
Hắn sẽ làm chưởng quầy ba tháng, dù sao cũng phải làm cho đã nghiền trước đã.
Trần Tiến Tài: “….…”