Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 309 - Chương 309. Tửu Lâu Cẩm Tú Ở Phủ Thành

Chương 309. Tửu Lâu Cẩm Tú Ở Phủ Thành Chương 309. Tửu Lâu Cẩm Tú Ở Phủ Thành

Chương 309: Tửu Lâu Cẩm Tú Ở Phủ Thành

Nhóm người của Cố Vân Đông đã ra khỏi cửa thành, Kha biểu cô nhìn bức tường thành đang dần trở nên mờ nhạt ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy hơi buồn.

“Hai ngày trước, ta còn nghĩ cùng đưa Tư Điềm đến phủ thành, có gì còn tiện chăm sóc lẫn nhau. Quan trọng là, tay nghề thêu thùa của nàng ấy rất tốt, đồ thêu của nàng ấy ở huyện thành lại không bán được giá, thật đáng tiếc, đi phủ thành nhất định có thể bán được không ít đồ thêu. Chỉ là nàng ấy không đồng ý.”

Cố Vân Đông suy nghĩ một chút: “Tư Điềm đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nên vẫn khuôn khao khát có môt cuộc sống bình yên. Có lẽ nàng ấy cảm thấy thôn Vĩnh Phúc yên bình, phù hợp với mình hơn.”

Kha biểu cô liếc xéo cô một cái: “Ngươi thật là…… sao lại ngốc như vậy.”

Cố Vân Đông vẻ mặt ngơ ngác, có phải vừa rồi cô đã nói sai cái gì rồi không?

Cô nhìn về phía Đồng Thủy Đào, nàng lắc đầu, tỏ vẻ cũng không hiểu rõ.

Cố Vân Đông lại nhìn về phía Dương thị, Dương thị so với cô lại càng mờ mịt hơn.

Cuối cùng cô cúi đầu nhìn Cố Vân khả trong ngực của mình, tiểu cô nương điều chỉnh vị trí thoải mái, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Kha biểu cô: “……”

Biểu cô Kha thở dài nhắm mắt lại, không muốn cùng Cố Vân Đông nói chuyện nữa. Thôi bỏ đi, chuyện tình cảm của Thẩm Tư Điềm là chuyện riêng của nàng ấy, bà vẫn không nên nhúng tay vào.

Chỉ là gặp phải người đầu óc không thông suốt như Cố Vân Đông, Thẩm Tư Điềm cùng với người kia, e rằng đành phải tự mình nỗ lực. Cố Vân Đông có lẽ không giúp được gì nhiều.

Cố Vân Khả nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, người trong xe cũng không lên tiếng nữa, lảo đảo lắc lư chạy về phủ thành.

Thẳng đến chạng vạng, xe ngựa mới đến cổng thành phủ thành.

Phủ Tuyên Hòa vẫn sôi động náo nhiệt như trước, chỉ là đám thủ vệ ở cổng thành đã không phải là nhóm người Nhiếp Thông nữa.

Xe ngựa tiến vào phủ thành, mấy người Đồng Thủy Đào tò mò xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài.

“Tiểu thư, phủ Tuyên Hòa so với phủ Vạn Khánh náo nhiệt hơn nhiều.”

“Đó là đương nhiên.” Lúc trước phủ Vạn Khánh cũng đã trải qua không ít lần bị lưu dân vắt kiệt, hơn nữa tri phủ lại còn cấu kết với Tân gia tham ô nhận hối lộ, đương nhiên không thể thịnh vượng như phủ Tuyên Hòa.

Trời cũng đã muộn, mọi người tìm khách điếm thuê mấy gian phòng ở lại qua đêm.

Nhà Kha biểu cô tuy ở phủ thành, nhưng đã lâu rồi chưa trở về, trong nhà cần phải dọn dẹp lại mới có thể ở, dứt khoát ngày mai mới trở về.

Mọi người đặt hành lý xuống nghỉ ngơi một lát rồi mới ra cửa ăn cơm tối.

Vừa vặn thấy tửu lâu Cẩm Tú mà mấy tháng trước nhà Liễu Duy mới chạy đến phủ thành mở, ở ngay chéo khách điếm của bọn họ.

Xem ra công việc làm ăn có vẻ khá tốt, người ra vào tửu lâu rất nhộn nhịp.

Thời điểm Cố Vân Đông đi vào, chưởng quầy đang nhanh nhẹn gẩy hạt trân châu trên bàn tính, tính toán.

Thật trùng hợp, chưởng quầy này trước đây chính là chưởng quầy ở tửu lâu huyện Phượng Khai.

Hắn ngẩng đầu nhìn đoàn người đang tiến vào, ngay lập tức nhận ra Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, vội vàng buông bàn tính xuống, bước ra từ sau quầy.

“Cố cô nương, Thiệu công tử, hai người đến rồi à?”

“Chưởng quầy, còn có phòng riêng không?”

Chưởng quầy cười ha ha: “Còn, đương nhiên là còn.”

Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên bên cạnh đột nhiên trừng mắt, bất mãn hỏi: “Chuyện gì vậy, không phải vừa rồi ngươi nói hết phòng riêng rồi sao? Sao bọn họ vừa đến thì lại còn?”

Cố Vân Đông theo giọng nói liếc qua, bộ dạng đối phương trừng mắt tức giận, dáng vẻ này chắc là quản sự của một gia đình giàu có nào đó. Cũng không biết là muốn tự mình đãi tiệc hay là đến giúp chủ tử đặt chỗ trước.

Nhưng đã đến giờ ăn tối rồi, bây giờ mới đến đặt chỗ cho chủ tử, có phải hơi muộn rồi không?

Nói như vậy, chắc là muốn đặt chỗ cho chính mình?

Chưởng quầy tỏ ra ân cần, nói với người đàn ông trung niên: “Khách quan này thật xin lỗi, tửu lâu chúng ta thật sự không còn phòng trống. Vị cô nương này đã đặt chỗ từ trước, đã thanh toán tiền đặt cọc rồi.”

Người đàn ông trung niên kia hừ lạnh một tiếng: “Đừng có lừa ta, vừa rồi nàng ta còn hỏi có phòng trống không. Nếu đã đặt trước, còn cần phải hỏi câu này?”

Chưởng quầy vẫn cười cười: “Chuyện này ta không có lừa ngươi, Cố cô nương đã đặt từ nửa tháng trước rồi, nàng ấy lo chúng ta chưa giữ chỗ cho mình, nên mới hỏi lại một chút. Nếu không làm sao ta nhận ra nàng ấy? Khách đặt chỗ ở tửu lâu, chúng ta đều ghi chép lại trong sổ.”

Nói xong, hắn cầm sổ ghi chép trên quầy đến, lật sang một trang chỉ chỉ nói: “Đây ngài nhìn xem có đúng hay không?”

Chưởng quầy đưa sổ ghi chép cho hắn ta xem, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì đã gập sổ lại.

Ngay sau đó lập tức gọi tiểu nhị: “Lai Hỉ, đưa vị cô nương này lên lầu hai Tĩnh Thủy Các.”

Tiểu nhị kia sửng sốt, Tĩnh Thủy Các? Đó không phải là phòng riêng giữ lại cho chủ nhân tửu lâu Cẩm Tú sao?

Hắn không khỏi nhìn về phía nhóm người Cố Vân Đông, trước kia hắn chưa bao giờ gặp qua bọn họ.

Nhưng hắn biết chưởng quầy đã phân phó như vậy, thì khẳng định thân phận của nhóm người này không bình thường.

Tiểu nhị không dám chậm trễ, vội vàng cười khanh khách dẫn Cố Vân Đông lên phòng riêng trên tầng.

Trước khi đi Cố Vân Đông liếc nhìn người đàn ông trung niên kia một cái, người này có vẻ rất tức giận.

Biết không thể đắc tội với tửu lầu Cẩm Tú, cuối cùng trừng mắt nhìn chưởng quầy một cách hằn học, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Chưởng quầy vẻ mặt tươi cười như cũ tiễn người ra khỏi cửa, vừa nhận lỗi vừa thỉnh cầu hắn lần sau lại đến, không hề bị sắc mặt tức giận của đối phương ảnh hưởng.

Cố Vân Đông đi lên lầu, hỏi tiểu nhị đang dẫn đường: “Ngươi có biết người nam nhân đó không?”

“Dạ, người đó là quản sự Chu gia.” Tiểu nhị coi như cũng biết hắn: “Lần trước hắn đi cùng lão gia nhà bọn họ đến tửu lầu chúng ta, có vể rất thích hộp hoa quả của tiểu lâu. Hình như hôm nay muốn mở tiệc chiêu đãi một tiểu quản sự ở Nhiếp phủ nên đến đây đặt bàn, nhưng hắn ta tới hơi muộn một chút. Tửu lâu chúng ta buôn bán rất tốt, nhất là hộp hoa quả kia, nhiều người đặc biệt thích, đáng tiếc là số lượng không nhiều lắm. Cô nương có muốn nếm thử không, lát nữa tiểu nhân sẽ mang lên cho ngài thử?”

Vừa rồi Cố Vân Đông đã chứng kiến, tuy Liễu Duy đã nói rằng, hộp hoa quả nhà cô ở phủ thành cung không đủ cầu, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn có chút giật mình. Quả nhiên thị trường ở phủ thành thật sự rất lớn.

Tiểu quản sự Niếp phủ? Là nhà Nhiếp Thông sao? Cô thoáng nhìn Kha biểu cô, người đang giả vờ như cài gì cũng không biết.

Cố Vân Đông cười cười, vừa đi vừa hỏi tiểu nhị kia: “Vị quản sự kia mới đến có một lần mà ngươi đã nhớ kỹ?”

“Khà khà, cô nương đừng nói, tiểu nhân không có bản lĩnh gì, được cái trí nhớ không tệ lắm.”

Trong khi nói chuyện, đám người đã lên tới cửa Tĩnh Thủy Các.

Phòng riêng ở Tĩnh Thủy Các là loại lớn nhất ở tửu lâu Cẩm Tú, hơn nữa vị trí cực kỳ tốt, yên tĩnh giữa nhịp sống náo nhiệt của phủ thành, tầm nhìn rộng lớn.

Cố Vân Đông vừa ngồi xuống không bao lâu, chưởng quầy đã lên đây.

“Cố cô nương muốn ăn cái gì cứ việc nói, thiếu gia đã căn dặn, cô nương tới tử lâu ăn cơm cứ tính cho thiếu gia, không cần khách khí.”

Cố Vân Đông cũng thật sự không khách khí, Liễu Duy đến nhà cô để ăn chực cũng không phải là hiếm.

Bởi vậy cô trực tiếp gọi các món ăn nổi tiếng của tửu lâu, còn hộp hoa quả thì cô không muốn.

Trong nhà rất nhiều, ăn nhiều quá, bây giờ ngay cả tiểu cô nương Vân Khả cũng không thèm ăn.

Chưởng quầy lập tức mang tiểu nhị đi xuống lầu chuẩn bị đồ ăn, vừa ra khỏi cửa, tiểu nhị nhịn không được hỏi: “Chưởng quầy, vị Cố cô nương này là ai vậy?”

Bình Luận (0)
Comment