Chương 310: Cố Vân Đông Là Thần Tài
Chưởng quầy liếc nhìn hắn: "Đồ hoa quả đóng hộp ở trong quán chúng ta có biết là ai cung cấp không?"
"Không phải nói là lấy từ xưởng của nhà họ Cố sao?" Tiểu nhị sững sờ đột nhiên mở to hai mắt: "Chẳng lẽ vị kia là Cố cô nương..."
"Hiện tại toàn bộ phủ thành này chỉ có quán rượu của chúng ta là bán thứ này, ngươi cũng thấy đấy, có rất nhiều người thích ăn thứ này, còn có đường trắng, đó là thứ hiếm có, ở phủ thành này chỉ bán ở những cửa hàng lớn, cũng không có nhiều hàng tồn, nhưng quán rượu chúng ta chẳng những có, lại còn được nhập hàng giá rẻ hơn, đây đều là từ Cố gia, đã hiểu chưa"
Tiểu nhị gật đầu liên tục ,đây là thần tài của quán rượu của bọn họ.
Tên tiểu nhị này là người ở phủ thành, còn chưa đi đến huyện Phượng Khai, có một số chuyện quả thật không hiểu rõ lắm.
Nhưng hắn ta lại rất rõ ràng, quán rượu của bọn hắn vừa mới mở ở huyện Tuyên Hoà chưa được bao lâu, mới đến nên căn cơ chưa được ổn định, để có được lượng khách ngồi tràn đầy như vậy, quán bọn họ ngoài tay nghề tinh sảo của đầu bếp ra thì còn do có những món ăn khan hiếm trong thành phủ này.
Quán rượu của bọn họ chỉ cần dùng đường trắng để nấu mấy món ăn, đây chính là thứ mà các quán rượu hay quán cơm khác không có.
Chưởng quầy liếc mắt nhìn hắn: " Được rồi, mau vào bếp dặn dò sư phụ Triệu, đem món ăn của Tĩnh Thủy Các lên trước."
"Vâng ạ" Tiểu nhị nhanh chóng chạy vào nhà bếp.
Món ăn của Tĩnh Thủy Các là do đích thân chưởng quầy mang lên, ông ta còn có chút chuyện muốn nói với Cố Vân Đông.
"Mấy ngày trước thiếu gia có phái người đến nói, cô nương muốn tới phủ thành này mở một cửa hàng, đến lúc đó mà đến quán rượu phải tiếp đãi thật tốt, ta đoán cô nương cũng sắp đến rồi, thiếu gia đã dặn dò ta tìm cửa hàng cho cô nương, có mấy gian rất thích hợp, lúc nào cô nương rảnh ta đưa cô nương đi xem"
Cố Vân Đông cảm thấy hiếm khi Liễu Duy có chút đáng tin như vậy, cô nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai ngươi dẫn Thiệu đại ca cùng mấy người Trịnh thúc đi nhé, ta phải đi thư viện Thiên Hải một chuyến."
Thiệu Thanh Viễn thực ra cũng muốn đến thư viện Thiên Hải cùng bọn họ, nhưng Cố Đại Giang nhất quyết không cho, ông đi đến thư viện để gặp hiệu trưởng thì mang theo nhiều người vậy làm gì? Lại không cần tăng thêm can đảm cũng không phải kéo bè kéo lũ đi đánh nhau.
Bên cạnh ông có vợ và con gái là được rồi, không cần ai khác.
Vì vậy Thiệu Thanh Viễn chỉ có thể đi cùng Trịnh Cương đi tìm cửa hàng phù hợp, để sớm ngày khai trương.
Chưởng quầy lập tức gật đầu: "Được, không thành vấn đề."
Cố Vân Đông lại nghĩ đến việc quán rượu hình như vô cùng bận rộn, liền nói thêm: "Như vậy đi, ngươi bảo tiểu nhị dẫn chúng ta đi là được rồi, ngươi đang bận thì không cần xen vào việc này."
Chưởng quầy đồng ý, cuối tháng rồi, việc của hắn quả thật rất nhiều.
Vừa vặn Lai Hỉ cũng rất thông minh đấy, để cho hắn ta đi là được.
Bởi vậy sáng sớm hôm sau, Lai Hỉ thay một bộ quần áo sạch sẽ, tinh thần vô cùng phấn chấn đến khách điếm chỗ Cố Vân Đông ở đưa tin.
Sau khi Thiệu Thanh Viễn và Trịnh Cương đi ra ngoài, Cố Vân Đông đưa Kha biểu cô về nhà trước, sau đó để Đồng Thủy Đào ở lại hỗ trợ bà ấy quét dọn sửa sang lại phòng.
Cố Vân Đông đứng một lúc, nhìn qua ngôi nhà cô đã ở được gần một tháng, có chút bùi ngùi.
Thời điểm cô đến đây rất rách rưới,thật khó coi, bây giờ cô đã có khả năng mua một căn phòng ở phủ thành.
Cô từ trong sân đi ra, cùng Kha biểu cô cầm mấy túi đồ ăn vặt mang qua mấy nhà hàng xóm bên cạnh, muốn dò hỏi xem mấy hôm nay có người lạ mặt nào đến tìm Kha biểu cô không.
Cô nhờ Tần Văn Tranh dán bức tranh trên bảng thông báo của phủ thành để tìm người, cũng đã qua một khoảng thời gian rồi.
Hàng xóm sau khi nhận được đồ liền nói đã từng thấy mấy người lạ đến tìm Kha biểu cô, còn miêu ta dáng người và ngoại hình của từng người.
Cố Vân Đông sau khi lắng nghe một cách cẩn thận thì phát hiện không phù hợp với đại cô của họ, cũng không ai từng nói chuyện với đại cô và những người khác.
Cô có chút thất vọng, nhưng đều là trong dự tính của cô.
Cũng không biết đại cô của bọn họ đã đi đâu, giữa biển người mênh mông, không có mục tiêu để tìm người thật sự rất khó.
Cố Vân Đông lại quay trở lại khách điếm, rồi cùng với cha mẹ ngồi xe ngựa đi về phía thư viện Thiên Hải.
Đầu năm nay những loại thư viện lớn như vậy đều được xây dựng ở trên núi là chủ yếu, nhưng mà thư viện Thiên Hải lại nằm bên trong địa phận phủ Tuyên Hoà.
Thư viện rất lớn, nằm ở phía nam phủ Tuyên Hoà, ven hồ Tuyên Hồ, cách khá xa khu náo nhiệt, nhưng cảnh vật xung quanh lại rất đẹp, yên tĩnh, ngập tràn bầu khí văn học, hàng năm có rất nhiều người đến học.
Cố Vân Đông ngồi trong xe ngựa, đợi sau khi cha cô đi học, tốt nhất là mua một căn nhà ở gần đây, đi lại sẽ thuận tiện hơn.
Cố Đại Giang ngồi đối diện cô, lúc này vẻ mặt nghiêm túc, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Cố Vân Đông nhìn dáng vẻ của cha mình không khỏi cười rộ lên: "Cha, cha có căng thẳng không?"
Cố Đại Giang lắc đầu: "Căng thẳng thì không căng thẳng, những gì cần xem đều đã xem rồi, cũng đều hiểu rồi, nhưng mà…"
"Nhưng mà sao ạ?"
Cố Đại Giang nghĩ một chút rồi nói: "Có điều lúc sáng cha có hỏi thăm chưởng quầy khách điếm một chút, chưởng quầy nói hiệu trưởng thư viện Thiên Hải thường không ở thư viện, cha sợ chúng ta qua đó sẽ không gặp được."
"Chắc là không đâu, Tần phu tử từ trước đến nay làm việc rất chu đáo, hắn giới thiệu chúng ta đến đây, nói không chừng đã sớm đưa tin cho hiệu trưởng. Hơn nữa hôm nay không gặp thì ngày mai gặp, chúng ta còn phải ở trong phủ thêm vài ngày để khai trương cửa hàng nữa, lúc này chúng ta không vội."
Cố Đại Giang gật đầu: "Cũng đúng."
Ông không suy nghĩ nhiều nữa, dứt khoát kéo rèm xe ra nhìn bên ngoài.
Ngay khi xe ngựa đi qua bức tường thông báo, ông đột nhiên nhăn mặt lập tức gọi Tiết Vinh: "Dừng xe"
Cố Vân Đông khó hiểu, nhìn theo tầm mắt ông, lúc này cô cũng nhíu mày một cái.
Trên bảng thông báo dán bản thông báo tìm người của đại cô, có lẽ đã qua vài tháng, bức tranh này đã bị những thông báo khác che mất phân nửa, hoàn toàn không thấy rõ diện mạo của đại cô nữa.
Cố Vân Đông nhăn nhíu mày nhưng cũng không có cách nào, Tần Văn Tranh cũng đã nhờ nha môn của phủ thành giúp, nhưng người ta cũng không thể đứng canh không cho thông báo của người khác dán đè lên.
"Cha chúng ta đi đến thư viện Thiên Hải trước, khi quay về vẽ thêm tấm khác dán lên, sau này chúng ta có cửa hàng ở trong phủ, thường xuyên cho người làm qua đây trông coi, không cho người khác dán đè lên."
Cố Đại Giang nhìn thấy bức tranh đó, nghĩ đến người thân của mình đến nay vẫn chưa tìm được, nếu như chỉ là không rõ tung tích thì tốt, chỉ sợ đến mạng cũng…
Lúc trước có lẽ ông đã nói với đại tỷ, trong tương lai nếu có thể gặp nhau tại phủ Khánh An thì tốt.
Còn tiểu đệ, chắc chắn ông đã nói qua đấy.
Nhưng cho dù là Cố Đại Giang hay là Cố Vân Đông đều đã tìm kiếm trong phủ Khánh An một khoảng thời gian, lại không có một chút tin tức nào.
Ông lắc lắc đầu, sẽ không đâu, chắc chắn bọn họ vẫn bình an vô sự.
Xe ngựa dần dần chạy đi, Cố Đại Giang lúc này mới chậm rãi hoàn hồn.
Một lúc sau cuối cùng thì xe ngựa cũng đã đến cửa lớn của thư viện Thiên Hải.
Nhìn vào năm vòm sáu cột lớn trước mặt, Cố Đại Giang hít một hơi thật sâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút kích động.
Thư viện Thiên Hải này không hổ là thư viện trăm năm, chỉ cần đứng ở ngòai nhìn, cũng có thể cảm nhận được hơi thở văn hoá mạnh mẽ rồi.