Chương 311: Căn Nhà Tranh
Đi vào trong cổng lớn, có thể nhìn thấy hai bức tượng đá rất to, trên mặt tường được khắc chằng chịt chi chít những cái tên.
Đây là danh sách những học sinh đậu tiến sĩ của thư viện Thiên Hải trong một trăm năm qua, giờ nhìn lại, đặc biệt rung động.
Vào giờ phút này Cố Đại Giang mới có cảm giác tự hào vì sắp được vào học một nơi có bề dày một trăm năm lịch sử.
Ông nào có nghĩ đến, có một ngày ông cũng có thể đến đọc sách ở một nơi đã đào tạo ra vô số tài năng như vậy, những người mà ông sắp kết giao đều là trụ cột tương lai của nước nhà, ông đang rất phấn khích.
Nếu phu tử ở dưới suối vàng mà biết được thì chắc chắn sẽ rất vui. Đợi ông học hành thành công, ông sẽ mang phần vinh dự này đi dập đầu thắp hương cho phu tử, cảm ơn sự dốc lòng bồi dưỡng của ông ấy.
"Cha, đi vào thôi" Cố Vân Đông nhẹ giọng nói, thấy ông vẫn đứng ở chỗ bức tường nhìn ngắm những cái tên kia, như muốn tìm người mình đã từng nghe qua trên đó, cô không nhịn được cười nói: "Tên của cha rồi cũng sẽ được khắc trên bức tường danh dự này thôi."
Cố Đại Giang sững sờ, quay đầu lại nhìn đôi mắt long lanh của con gái, bật cười nói: "Con thật là có lòng tin với cha"
"Đó là điều đương nhiên, cha của con rất lợi hại, đúng không?"
Cố Đại Giang lập tức bùng nổ cảm xúc, cho dù là vì những lời con gái vừa nói, ông cũng phải vượt qua được cuộc thi sát hạch hiệu trưởng, để được vào thư viện Thiên Hải, cố gắng thi cử để đem tên của mình khắc thật sâu trên này.
Ông hơi ngẩng đầu,quay người đi nhanh đến phía cửa lớn .
Người gác cổng thư viện đã nhìn thấy bọn họ, chỉ là không lên tiếng hỏi thăm, thật ra có nhiều người đi tới thư viện Thiên Hải cũng vì để tận mắt nhìn thấy bức tường đá danh dự này, nhất là một số học sinh sắp khảo thí, giống như đến xem ngôi trường mà mình sẽ học vậy, người gác cổng đã quen với điều này.
Cho đến khi cả nhà Cố Đại Giang đi đến chân bậc thang, hắn mới kinh ngạc nhướn mày.
"Làm phiền ông vào thông báo một tiếng, đệ tử đến gặp hiệu trưởng Tề Sơn."
Hiểu trưởng Tề Sơn? Người gác cổng ngẩn người, đã thấy Cố Đại Giang cầm một tờ bái thiếp ra.
Đây là của Tần Văn Tranh đưa.
Ở thư viện Thiên Hải dù là người gác cổng cũng biết chữ, nhìn nội dung trên tấm thiệp bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Hoá ra là Cố tiên sinh, hiệu trưởng trước đó đã nói qua rồi, mọi người đi theo ta."
Cố Vân Đông và Cố Đại Giang liếc nhau một cái, quả nhiên Tần Văn Tranh đã gửi thư trước cho hiệu trưởng.
Cả nhà theo người gác cổng kia tiến vào thư viện, vượt qua bức tường xây làm bình phong ở trước cổng, đối diện chính là một cái sân rất lớn.
Người gác cổng dẫn theo bọn họ đi qua sân, liền nhìn thấy một nhà thờ tổ, trong đó có thờ tượng đá của Khổng Tử, nhìn rất trang nghiêm.
Xuyên qua nhà thờ tổ chính là một cái cầu, lại đi vào bên trong chính là giảng đường.
Cố Vân Đông còn mơ hồ nghe được tiếng học sinh đọc sách, nhưng người gác cổng cũng không dẫn bọn họ đi về phía giảng đường, ngược lại vòng qua hành lang bên cạnh, đi về phía bên phải.
Đi qua bên này có lẽ là phòng học, đi về phía những hàng cây xanh râm mát, cảnh vật xung quanh đẹp và tĩnh mịch, bầu không khí hoàn toàn khác so với sự nghiêm trang của những phòng học ở bên đó.
Đặt mình vào trong đó, khiến cho người ta cảm thấy thư thái.
“Tiếp tục đi qua cây cầu này, chính là phòng của hiệu trưởng, già này chỉ đưa đến đây thôi, các vị cứ tự nhiên.”
Nói xong ông liền rời đi.
Cố Vân Đông nhìn căn nhà tranh cách đó không xa, thầm nghĩ trong lòng, thật sự thoải mái ah.
Cố Đại Giang chỉnh lại quần áo một chút, lúc này mới ôm Cố Vân Khả đi đến trước cầu.
Cố Vân Đông và Dương Thị đi theo sau, Tiết Vinh không vào, trông ngựa ở bên ngoài.
Đoàn người vừa mới đến cửa ra vào của căn nhà tranh, chưa kịp lên tiếng, bên trong đã truyền đến một giọng nói: "Mới vào".
Cố Đại Giang ngẩn người, chỉ là cảm thấy giọng người này có chút trẻ tuổi.
Đi vào nhìn, quả nhiên người đàn ông đang ngồi bên trong thoạt nhìn không quá ba mươi tuổi, nhưng người đàn ông này mặc trường bào, để râu ngắn, ngược lại cũng có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Người đàn ông liếc nhìn bọn họ, cười nói: "Ngươi chính là Cố Tử Thừa sao?"
Cố Đại Giang, chữ Tử Thừa là năm đó lão tú tài chưa mất đã đặt cho ông, với hy vọng là ông có thể vươt qua những thử thách bất công trong cuộc sống,với ý nghĩa sau này sẽ càng ngày càng tốt .
Người đàn ông còn nói thêm: "Lão phu chính là hiệu trưởng của thư viện Thiên Hải, nào, ngồi đi."
Cố Đại Giang nhìn bộ dáng cố gắng trấn định của hắn, không nhịn được khoé miệng co giật một chút, nói: " Tại hạ Cố Tử Thừa, đây là người nhà của ta, kính xin huynh đài nói cho ta biết hiệu trưởng ở đâu?"
Người đàn ông nhíu mày: "Không phải đã nói rồi sao? Lão phu chính là hiệu trưởng Tề Sơn,tại sao ngươi lại không tin?"
"Huynh đài… có chút trẻ tuổi" Hiệu trưởng Tề Sơn nói như thế nào thì cũng đã hơn năm mươi rồi, vị này cho dù có để râu đi nữa cũng không tới độ tuổi kia được.
Người đàn ông có chút không vui: "Lão phu bình thường chú trọng dưỡng sinh cho nên nhìn có vẻ trẻ tuổi mà thôi, tại sao lại thành lý do để ngươi nghi ngờ?"
Cố Đại Giang nghĩ: Nếu như ngươi không đứng ngồi không yên, ánh mắt lo lắng thì có thể đáng tin hơn một chút.
Xem ra hiệu trưởng Tề Sơn không có ở đây, cũng không biết là học sinh từ nơi nào đến mà lại chơi trò đùa dai trong phòng của hiệu trưởng.
Cố Đại Giang lắc đầu: "Nếu như hiệu trưởng vẫn chưa chở về thì tại hạ sẽ đợi ở bên ngoài một chút."
Ông nói xong lại ôm Cố Vân Khả một lần nữa đi ra cửa.
Vừa mới bước được một bước đầu tiên thì chợt nghe thấy từ đằng sau truyền đến một tiếng rầm: "Dừng lại"
Có năm sáu người mặc đồng phục của thư viện đi ra từ sau tấm bình phong, độ tuổi không giống nhau, đi đầu chính là chàng thiếu niên mười hai mười ba tuổi, nhìn có vẻ là người dẫn đầu.
Hắn lập tức chạy đến trước mặt Cố Đại Giang ngăn ông lại: "Đợi một chút, ai bảo ngươi đi hả?"
"Ngươi là?"
"Ta họ Tề, người ngươi muốn tìm là ông nội ta" Thiếu niên hơi nâng cằm lên, năm sáu người phía sau hắn cũng lập tức xúm lại.
Cố Vân Đông còn mơ hồ nghe được tiếng của bọn họ xì xào bàn tán: " Ta đã nói rồi,Thái huynh có tướng mạo chênh lệch quá lớn so với hiệu trưởng, căn bản không doạ được người."
"Cũng không chắc được, ngộ nhỡ gặp phải tên mọt sách, nhất định sẽ tin."
"Sự thật đã chứng minh, Cố Tử Thừa căn bản không phải là tên mọt sách."
Mấy người đang nói chuyện, đột nhiên có cảm giác có người đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, lúc này ngẩng lên thì bắt gặp phía bên kia là Cố Vân Đông với biểu cảm không thể diễn tả hêt
Đám học sinh: "...." Tại sao lại có cảm giác như nàng ta đang nhìn kẻ ngốc vậy?
Nhất định là nhìn nhầm rồi, mấy người vội vàng đứng lại vào đằng sau cậu thiếu niên kia.
Tề Đình là cháu trai lớn của Tề Sơn, năm nay cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, trước mắt đang học tại thư viện Thiên Hải.
Cậu ta mới sáng ra đã biết rõ hôm nay là ngày Cố Đại Giang đến đây, dù sao đối phương cũng là do Tần Văn Tranh giới thiệu, Tề Đình từ nhỏ đã nghe ông nội khen ngợi Tần Văn Tranh mà lớn đấy, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng cũng không có trở ngại việc hắn bất mãn với Tần Văn Tranh.
Tên Trần Văn Tranh đó là con trai nhà người ta, rõ ràng là lớn hơn mình một lứa, hết lần này đến lần khác lại bị lấy ra so sánh, vừa nghĩ đã cảm thấy ngột ngạt.
Bởi vậy lúc nghe ông nội nói, Tần Văn Tranh vô cùng kích động tiến cử một người đến thư viện Thiên Hải, hắn rất muốn xem Cố Đại Giang này là ai mà khiến Tần Văn Tranh hết sức khen ngợi như vậy.