Chương 312: Kiểm Tra.
Tề Đình nhìn thấy Cố Đại Giang, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là…Có phải đầu óc người này có vấn đề hay không, đến đi học còn mang gia đình mang đến? Trong ngực còn ôm một tiểu nha đầu?
Cái mà Tề Đình không biết chính là, nếu không phải Cố Đại Giang kịch liệt phản đối thì đoán chừng người đến hôm nay có thể gom thành một đội đá cầu còn dư sức.
Hắn đánh giá Cố Đại Giang từ trên xuống dưới một hồi lâu, không nghĩ tới tiểu nha đầu trong ngực Cố Đại Giang đột nhiên làm mặt quỷ với hắn, trợn trắng mắt thè lưỡi, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn, quả thực... có chút cay mắt.
Tề Đình vội vàng dời tầm mắt, sờ nhẹ cằm hỏi: "Nghe nói ngươi là người Tần Văn Tranh giới thiệu tới?”
"Đúng vậy." Biết thân phận của đối phương, Cố Đại Giang liền không vội đi nữa mà thừa dịp này nói chuyện phiếm, coi như sớm quen biết bạn cùng trường.
"Nghe nói ngươi ngay cả thi huyện cũng chưa qua, cử nhân cũng không phải?"
Cố Đại Giang suy nghĩ một chút, nói: "Nói như thế cũng không đúng, ta không phải là không qua kì thi huyện, mà là chưa từng tham gia.”
"Tại sao không tham gia? Ngươi đã lớn tuổi như vậy, chẳng lẽ còn không tìm được một cơ hội? Chẳng lẽ trước kia ngươi đã phạm phải chuyện gì, không thể tham gia?”
Cố Đại Giang nhíu nhíu mày, còn chưa trả lời, ở cửa đã truyền đến một tiếng quát: "Tề Đình, không được vô lễ, ai dạy ngươi không có phép tắc mà hùng hổ áp bức người khác như vậy?”
Nghe được giọng nói đó, sắc mặt của Tề Đình cùng những học sinh khác phía sau hắn trong nháy mắt biến đổi, toàn bộ cúi đầu không ai nói thêm lời nào khác.
Mấy người Cố Đại Giang quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông hơn năm mươi tuổi nhưng tinh thần phấn chấn đi vào.
Ngay sau đó liền nghe được đám người Tề Đình nhao nhao cung kính mở miệng: "Hiệu trưởng.”
Thì ra đây là hiệu trưởng Tề Sơn? Cố Đại Giang buông tiểu nha đầu trong ngực xuống, vội vàng chắp tay chào hỏi: "Học trò Cố Tử Thừa, gặp qua hiệu trưởng Tề Sơn.”
Hiệu trưởng Tề Sơn trừng mắt nhìn Tề Đình một cái, lúc này mới quay sang nói với Cố Đại Giang: "Tử Thừa không cần đa lễ, là lão phu không biết dạy dỗ, làm cho ngươi chê cười rồi.”
"Hiệu trưởng nói nặng lời rồi, chỉ đùa một chút thôi mà, không cần trách mắng hắn."
Hiệu trưởng Tề Sơn lại trừng mắt nhìn Tề Đình một cái, hắn liền run rẩy một chút, vội vàng xin lỗi Cố Đại Giang, các học sinh khác cũng nhao nhao mở miệng xin lỗi, ngược lại lễ nghĩa chu đáo.
Cố Đại Giang tất nhiên sẽ không so đo nhiều, thấy hiệu trưởng Tề Sơn đã ngồi xuống, lúc này mới lấy ra thư giới thiệu của Tần Văn Tranh, thuận tiện giới thiệu khuê nữ của mình.
Hiệu trưởng Tề Sơn mở thư giới thiệu ra nhìn một chút, khẽ gật đầu nói: "Tình huống của ngươi, Văn Tranh đã nói với lão phu, tuy rằng lão phu tin tưởng ánh mắt của hắn, nhưng không thể thiếu khảo hạch được, điểm này ngươi rõ ràng chứ?”
"Vâng, Cố mỗ đã rõ, mời hiệu trưởng ra đề."
Hiệu trưởng Tề Sơn lại cầm chén trà uống một ngụm, trên mặt lộ ra nụ cười cao thâm khó lường.
Nụ cười này của ông, Tề Đình đã quen thuộc, biết ông nội nhà mình lại có ý nghĩ xấu rồi.
Ai nha, cái này hắn thích nhất rồi.
Vốn Tề Đình đã muốn rời đi, dù sao ông nội sẽ tính sổ hắn sau, nhưng hiện tại có chút tiếc nuối khi bỏ đi như vậy, hắn muốn nhìn Cố Đại Giang xấu mặt.
Thấy Tề Đình không rời đi, những học sinh khác tất nhiên cũng sẽ không đi, trong lòng còn tò mò sư phụ sẽ khảo nghiệm người này như thế nào.
Quả nhiên, một lúc lâu sau, hiệu trưởng Tề Sơn buông chén trà trong tay xuống, cười nói: "Có phải ngươi cho rằng, ta sẽ kiểm tra nội dung trong sách không?”
Cố Đại Giang sửng sốt: "Ý của hiệu trưởng là..."
Không phải chứ, ông thực sự đã đọc rất nhiều sách mà.
Hiệu trưởng Tề Sơn khoát tay áo: "Đừng khẩn trương như vậy, không phải là vấn đề quá khó đâu.”
Hắn nói xong, nhìn Cố Vân Đông một cái, lại nhìn Dương thị một cái, lập tức dưới ánh mắt khó hiểu của Cố Đại Giang, chậm rãi mở miệng: "Tổng cộng ba câu hỏi, hiện tại ta sẽ bắt đầu câu thứ nhất.”
"Nếu như, ngươi trở thành quan viên ở một nơi nào đó, lại có một đám cướp đến bắt thê tử cùng nữ nhi của ngươi, dùng bọn họ đến uy hiếp ngươi."
Giọng hiệu trưởng Tề Sơn rất bình thản, nhưng ông ấy vừa mở miệng, tai mọi người đều không nhịn được dựng thẳng lên, ngay cả Cố Vân Đông cũng như thế.
Ông nói được một nửa rồi dừng lại, Tề Đình nhỏ giọng: "Ông nội ta chắc chắn sẽ hỏi thêm là, đối mặt với cướp bóc uy hiếp hắn có thể lấy quốc gia làm trọng giữ vững bản tâm hay không, bỏ tiểu vì đại, hy sinh tính mạng thê tử và khuê nữ, vì nước tận trung.”
Hừ, từng làm quan đều có ý nghĩ này, vấn đề này chẳng qua là thường thôi, lại không có gì mới mẻ.
Nhưng rất nhanh, hiệu trưởng Tề Sơn lại chuyển đề tài, hỏi: "Mà ngươi chỉ có thể cứu một người, ngươi cứu thê tử trước, hay là cứu nữ nhi trước.”
Mọi người: "..."
Tề Đình cảm thấy mặt mình bị vả có chút đau, vấn đề này của ông nội hình như là không bình thường?
Cố Vân Đông thầm thở dài một tiếng, hiệu trưởng Tề Sơn đây là muốn gây sự sao.
Cái này cũng giống như phụ nữ hỏi đàn ông, nếu mẹ và vợ đồng thời rơi xuống nước, ngươi sẽ cứu ai trước.
Quả nhiên, trong mắt hiệu trưởng Tề Sơn có chút hả hê khi người gặp họa, ông lại cầm lấy chén trà uống một ngụm, cười nói: "Chậm rãi suy nghĩ nha, không cần sốt ruột.”
Ai ngờ ông vừa dứt lời, Cố Đại Giang liền quyết đoán nói: "Cả hai đều không cần ta cứu.”
Động tác của hiệu trưởng Tề Sơn dừng lại, những người khác ngạc nhiên nhìn về phía Cố Đại Giang.
Không thể tưởng được ngươi là người lạnh nhạt như thế, tính mạng vợ và con gái, một người cũng không cần. Như thế nào, chờ vợ con ngươi cũng không còn, ngươi lại cưới một người phụ nữ xấu số khác?
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Dương thị và Cố Vân Đông tràn ngập đồng tình.
Chỉ là, Dương thị vẻ mặt mờ mịt, Cố Vân Đông lại bình tĩnh.
Cố Đại Giang nói tiếp: "Ta ngoại trừ có sức khỏe tốt cũng chỉ có thể đánh vài cái qua loa, mà con gái ta, Cố Vân Đông lại vô cùng lợi hại, nha đầu này có thể cứu được thê tử của ta, ta qua đó ngược lại sẽ làm cho nha đầu này thêm phiền phức.”
Cố Vân Đông mỉm cười, không sai, chính là như vậy.
Hiệu trưởng Tề Sơn thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước trà, ngước mắt nhìn về phía Cố Đại Giang, thấy ông lại còn có vẻ mặt kiêu ngạo tự hào.
Hiệu trưởng Tề Sơn: "..."
Lại nhìn về phía Cố Vân Đông, tiểu cô nương này biết võ? Cánh tay bắp chân nhỏ nhắn như vậy, nhìn giống như dùng sức là có thể bẻ gãy được.
Những người khác cũng cảm thấy Cố Đại Giang rõ ràng đang nói dối.
Hiệu trưởng Tề Sơn vững vàng, một lần nữa nói: "Vậy nếu là nữ nhi ngươi cũng là một người trói gà không chặt chỉ có thể chờ ngươi đi cứu thì sao?”
Cố Đại Giang không vội lên tiếng, chỉ rũ mắt suy nghĩ một chút, sau đó rất nghiêm túc hỏi: "Vậy xin hỏi tên cướp cách ta bao xa?”
Tề Đình nhíu mày: "Chuyện này có quan hệ gì? Ngươi chỉ cần trả lời cứu ai đầu tiên không phải là được rồi sao, ở đâu ra lắm chuyện vậy?”
"Đương nhiên có quan hệ, tình huống một chút cũng không giống nhau, kế hoạch cứu người cũng không giống nhau. Cách xa có phương pháp đánh xa, cách gần có thủ đoạn cận chiến, sao có thể lẫn lộn? Chỉ cần dùng pháp tốt, hai người đều có thể cứu, căn bản cũng không cần lựa chọn.”
Tề Đình lập tức á khẩu không nói nên lời, hình như... Đó là sự thật.
Khóe miệng hiệu trưởng Tề Sơn co rút, đây là muốn tránh nặng tìm nhẹ? Vậy cũng phải xem ông ta có chịu hay không.
Ông ta chính là người muốn gây chuyện, làm sao có thể bỏ qua như vậy?
Bởi vậy hiệu trưởng Tề Sơn mở miệng nói: "Khoảng cách bọn cướp không xa, cũng chỉ khoảng hai mươi bước.”
"Trong tay tên cướp kia có vũ khí hay không?"
"Có."
"Ở trong thành hay ngoài thành?"
"Ngoài thành."
"Gần đó có ao rừng không?"
"Không có."
"Trong tay ta có vũ khí hay dây thừng hay những thứ khác có thể dùng được không?"
Vẫn chưa hết câu để hỏi luôn à?
Hiệu trưởng Tề Sơn hơi đứng thẳng người: "Không có, trong tay ngươi không có bất cứ thứ gì có thể dùng được, người cùng ngựa của đối phương rất nhiều, ngươi chỉ có một mình, ở ngoài thành, khoảng cách không xa, thời tiết không mưa rất khô ráo, xung quanh trống trải không có chỗ ẩn nấp, cho nên ngươi rốt cuộc muốn cứu ai trước?”