Chương 313: Đề Thứ Hai.
Hiệu trưởng Tề Sơn nói xong, đã thấy Cố Đại Giang trưng ra vẻ mặt 'một lời khó nói hết' nhìn mình.
Ông nhíu mày: "Sao vậy, còn có vấn đề gì nữa à?”
Cố Đại Giang: "Nếu đối phương nhân thủ đầy đủ, ta lại chỉ có một mình, không có bất kỳ ai hay cái gì giúp đỡ, không có đồ bảo vệ tính mạng, càng không có chỗ ẩn thân, vậy cướp bắt vợ con ta uy hiếp ta làm gì? Trực tiếp dỗ dành một chút rồi trói ta luôn không phải là tốt rồi sao?”
"Phốc..." Cố Vân Đông vội vàng che miệng, yên lặng quay đầu nhìn một bức thư họa treo trên tường cách đó không xa.
Hừm, viết rất đẹp nhưng cô hoàn toàn không thể hiểu được, lại giả vờ rất nghiêm túc, say mê mà nhìn nó.
Những người khác: "..."
Một ngụm trà trong cổ họng hiệu trưởng Tề Sơn cũng nhồi ở trong cổ họng sững sờ tới mức quên cách nuốt xuống.
Ông bất chấp quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, cười hỏi: "Tiểu nha đầu hình như một chút cũng không thèm để ý phụ thân mình rốt cuộc cứu ai trước, vậy không bằng, ngươi nói, nếu cha ngươi cùng mẹ ngươi đồng thời gặp phải nguy hiểm, ngươi muốn cứu ai trước?”
Chấp niệm của người này về việc ai rơi xuống nước quả thực quá là lớn đi?
Cố Vân Đông nhìn về phía hiệu trưởng Tề Sơn bị Cố Đại Giang nghẹn đến vẻ mặt táo bón, cười nói: “Hiệu trưởng hình như rất thích hỏi vấn đề này, vậy không bằng hiệu trưởng nói cho ta biết, nếu Tề tiểu công tử cùng vị Thái công tử kia đồng thời rơi xuống nước, hiệu trưởng cứu ai trước?”
"Bây giờ là ta hỏi ngươi, sao ngươi lại hỏi ngược lại ta?"
Cố Vân Đông gật gật đầu, vẻ mặt vô tội: "Đúng vậy. Bây giờ hiệu trưởng đang khảo hạch phụ thân ta, sao lại hỏi ta? Ta không nghĩ đến việc vào thư viện Thiên Hải đâu nha.”
"..." Không hổ là hai cha con, cái kỹ năng nhanh mồm nhanh miệng nhất định là được thừa hưởng.
Hiệu trưởng Tề Sơn có chút bực bội, trách không được trong thư Tần Văn Tranh viết để cho ông khảo nghiệm thoải mái, bất luận khó khăn thế nào cũng được.
Vậy sao mà khảo thi được? Học trò còn cẩn thận hơn, còn hỏi nhiều vấn đề hơn cả tiên sinh, xong rồi còn dùng ánh mắt đó nhìn ông, giống như ông lớn tuổi đầu óc không dễ dùng.
Xem ra vấn đề đầu tiên dù có hỏi nữa cũng không hỏi ra kết quả, coi như hắn đã qua.
"Được. Câu hỏi đầu tiên xem như đã qua, tiếp theo chúng ta đến câu thứ hai đi.”
Cố Đại Giang ngồi nghiêm chỉnh, gật gật đầu: "Hiệu trưởng cứ hỏi.”
"Lần này không hỏi, vấn đề thứ hai là muốn ngươi làm một việc."
"Chuyện gì?"
Hiệu trưởng Tề Sơn chỉ chỉ bên ngoài: "Cho ngươi nửa canh giờ, đi giảng đường bên kia hỏi hai mươi học sinh mỗi người lấy một phần tranh chữ tới giao cho ta.”
"Tranh chữ sao?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì không?"
Cố Đại Giang lắc đầu: "Không thành vấn đề.”
Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, nửa canh giờ cũng chỉ là một giờ, hỏi hai mươi học sinh viết tranh chữ, trung bình mỗi người cần ba phút. Điều này còn chưa bao gồm thời gian qua lại đoạn đường này, quả thật rất cấp bách.
Mà vấn đề là, đầu năm nay học sinh đối với tác phẩm tranh chữ của mình đều rất yêu thương, không có khả năng tùy tùy tiện tiện giao cho người khác, huống chi là một người hoàn toàn xa lạ.
Cố Vân Đông nhìn về phía hiệu trưởng Tề Sơn, người này cũng nhìn cô một cái, cười.
"Bây giờ bắt đầu đi." Ông thủ thế mời cố Đại Giang.
"Vâng." Cố Đại Giang gật gật đầu, cũng không đi ra ngoài, mà đi đến bên tai Cố Vân Đông thấp giọng nói mấy câu.
Cố Vân Đông nghe xong, cười gật đầu, từ trong ống tay áo lấy ra một thứ.
Kỳ thật là lấy từ trong không gian, chỉ là người khác không nhìn thấy mà thôi.
Tề Đình ngược lại nghiêng cổ muốn xem, nhưng Cố Đại Giang rất nhanh đã cất kỹ thứ kia, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.
Lập tức xoay người, chắp tay với Tề Sơn Trường: "Học trò đi ngay.”
"Ngươi chỉ có nửa canh giờ." Hiệu trưởng Tề Sơn nhắc nhở ông ấy một câu.
Cố Đại Giang lại cười cười: "Hẳn là đủ rồi.”
Lập tức, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, sải bước đi ra, bóng lưng kia cao ngất, nửa điểm cũng không tỏ vẻ lo sợ.
Tề Đình có chút ngứa ngáy, muốn biết Cố Đại Giang dùng phương thức gì có thể lấy được.
Bởi vậy hắn kéo một học sinh bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Trác huynh, ngươi đi theo qua xem một chút, xem ông ta rốt cuộc làm như thế nào?”
"Được, đi ngay bây giờ." Trác Quang hưng trí bừng bừng, hiển nhiên cũng rất tò mò rất muốn xem.
Thừa dịp hiệu trưởng Tề Sơn không chú ý, hắn lặng lẽ từ cửa phụ lẻn đi ra.
Hiệu trưởng Tề Sơn lúc này mới đem ánh mắt rơi vào trên người Cố Vân Đông, tò mò nhìn cô nhiều hơn hai lần.
Ngay từ đầu lúc vào cửa, tiểu cô nương này nhìn rất nghe lời, cảm giác tồn tại cũng không mạnh, nhìn giống như một tiểu cô nương ỷ lại, đi theo bên cạnh cha mẹ ra ngoài ra mắt trưởng bối.
Ngoại trừ lúc đầu chào hỏi, cô liền đứng ở phía sau Dương thị nắm lấy bàn tay nhỏ bé của muội muội không lên tiếng nữa.
Về sau Cố Đại Giang nói nữ nhi nhà mình thân thủ không tệ, ông mới chú ý đến cô nương này vài phần.
Cho đến khi cô nhịn không được bật cười ra tiếng, lúc trả lời câu hỏi của mình, trấn định tự nhiên không có một chút hình tượng khiếp sợ nào, cảm giác tồn tại trong nháy mắt liền cực kỳ mãnh liệt khiến cho tất cả mọi người không cách nào xem nhẹ.
Tiểu nha đầu này, cũng rất thú vị.
Ông không nhịn được rót cho Cố Vân Đông một chén trà, hỏi: "Ngươi đưa cho cha ngươi cái gì vậy?”
Cố Vân Đông ngược lại rất không khách khí uống chén trà kia, nhưng lại không thành thành thật thật mà trả lời vấn đề của ông.
“Lát nữa hiệu trưởng sẽ biết thôi.”
"Miệng ngươi ngược lại rất kín." Hiệu trưởng Tề Sơn hơi dựa vào phía trước, lại nhìn vài lần, phát hiện tiểu cô nương này còn đẹp mắt, hơn nữa tuổi còn nhỏ lại có một phần khí thế, làm cho người ta không dám xem thường.
Ông quay đầu lại nhìn thoáng qua tôn tử nhà mình, hai người hinh như trạc tuổi nhau.
Trên mặt hiệu trưởng Tề Sơn trong nháy mắt mang theo nụ cười, bộ dáng ông cụ hiền lành thân thiết.
"Ngươi tên là Cố Vân Đông đúng không?"
"Đúng ạ." Lông mày Cố Vân Đông đột nhiên nhảy dựng lên, có vẻ lão hồ ly này lại muốn tính kế gì đó.
"Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười lăm."
"Đính hôn chưa?"
Cố Vân Đông: "..."
Cô nhìn thoáng qua những học sinh đứng phía sau hiệu trưởng Tề Sơn, cười tủm tỉm mở miệng: "Ngài hiệu trưởng, trước mặt nhiều nam nhân như vậy hỏi một cô nương đính hôn chưa, quả thật không tốt, ta sẽ thẹn thùng đấy.”
Hiệu trưởng Tề Sơn sửng sốt, quay đầu nhìn đám học trò nhiều chuyện kia định nói chúng đi nhanh đi, liền nghe được Cố Vân Đông tiếp một câu: "Ta đã đính hôn.”
Hiệu trưởng Tề Sơn vừa mở miệng ra chưa kịp nói, cả người đều cứng đờ.
Không phải chứ, câu trước của ngươi còn nói sẽ thẹn thùng, phía sau liền thêm một câu đính hôn, có thể lời nói đi đôi với hành động được không?
Hiệu trưởng Tề Sơn không muốn nói chuyện nữa, lại hung tợn uống hai ngụm nước mới dừng lại.
Mà lúc này Cố Đại Giang đã bước nhanh đến giảng đường.
Thư viện Thiên Hải rất lớn, giảng đường cũng có vài chỗ.
Lúc này cũng trùng hợp, vừa vặn là thời gian các học sinh nghỉ ngơi giữa giờ sau một tiết học.
Nhưng vẫn có không ít người vẫn ngồi trong lớp học yên lặng vùi đầu khổ đọc, cả học đường đều không có nhiều âm thanh.
Giảng đường như vậy Cố Đại Giang trực tiếp lướt qua, ông phải tìm lớp học mà học sinh tụm năm tụm ba cùng một chỗ nói chuyện hoặc thảo luận, lớp học này không nhiều lắm.
Cho đến khi tìm đến gian thứ ba, con ngươi ông mới sáng ngời, sải bước đi vào.
Trác Quang đi theo phía sau ngước mắt nhìn một chút, ồ, chọn một chỗ không dễ nói chuyện nhất, ông ta xong rồi.
Hắn lập tức tựa vào tường bên ngoài giảng đường, chờ xem náo nhiệt.