Chương 314: Bức Vẽ Tuấn Mã
Học đường nào cũng vậy, luôn có một số học sinh tuy không thật sự yêu thích, nhiệt tình với việc học nhưng lại không thể không tới lớp học, chẳng hạn như lớp học mà Cố Đại Giang tiến vào đây.
Nhìn thấy có người lạ bước vào lớp học, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, cau mày nhìn ông.
Cố Đại Giang rút tờ giấy mới lấy từ chỗ Cố Vân Đông trong tay áo ra, cẩn thận mở ra rồi dựng lên cho mọi người xem.
Mọi người trong lớp học sững sờ, theo bản năng nhìn về phía bức họa.
Trên bức họa vẽ hai con ngựa đang hừng hực ý chí chiến đấu chạy như điên, khí thế. Con ngựa này được vẽ cực kỳ sống động, chẳng những chân thật mà còn có cảm giác tư thế hào hùng, khiến người xem không kiềm được cảm xúc dâng trào.
Đàn ông hiện đại coi xe là vợ, thì thời này ngựa cũng là tình yêu trong lòng mấy nam tử, cho dù là những học sinh ở học đường đọc sách, thỉnh thoảng được tập cưỡi ngựa bắn tên.
Lần đầu nhìn thấy bức tranh tuấn mã này, mắt đã dán chặt vào nó.
Có hai người không nhịn được tiến đến gần, những người khác thấy thế, mặc kệ có hứng thú hay không, cũng đi theo.
Đối với Cố Đại Giang mà nói, như vậy cũng đủ rồi.
“Bức tranh tuấn mã này rất đẹp, là ngươi vẽ?” Có người hỏi.
Cố Đại Giang lại lắc đầu: “Là do một họa sỹ có tài nghệ cao siêu vẽ ra.”
“Tài nghệ cao siêu?” Có học sinh cười nhạo một tiếng, nhân tài ở học viện Thiên Hải đông đúc, có người tài nghệ cao siêu hơn ư? Đừng nói đùa?
Nhưng rất nhanh sau đó đã có người phát hiện ra bức tranh này có điểm khác biệt.
Người không hiểu thì chỉ xem vẻ bề ngoài, miễn sao thấy đẹp là được, nhưng người trong nghề thì sẽ nhìn kỹ thuật.
Dần dần một số học sinh tiến sát vào để xem kết cấu của bức tuấn mã này, có người thích hội họa đã từ từ hiểu ra, bắt đầu kích động.
“Đây là phương pháp vẽ bằng bút than đang thịnh hành gần đây, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bức tranh được vẽ một cách tinh tế và mượt mà đến như vậy. Các ngươi nhìn đường nét này xem, vừa tinh tế vừa mạnh mẽ, nhuộm các lớp từ nông đến sâu, còn có hiệu ứng sáng tối tạo ra những xung đột mãnh liệt, làm cho hai con tuấn mã trở nên cao lớn dũng mãnh, khiến người xem co cảm giác bị áp bách, giống như con ngựa đang phi nước đại chạy như bay về phía mình, nét vẽ sống động. Tốt, quá tốt, quả thực rất tuyệt, những người không có kỹ năng, không thể nào vẽ được bức tranh như vậy.”
“Nói không sai, đây là bức tranh bút than đẹp nhất từ trước đến nay mà ta từng thấy.”
“Phải không?” Cũng có học sinh không có thiên phú hội họa, nghe thấy vậy liền hỏi: “Tốt hơn cả Hạ phu tử ở học viện của chúng ta ư?”
“Hạ sư phụ mặc dù có trình độ rất cao ở phương diện thi họa, nhưng ông ấy chỉ vừa mới bắt đầu nghiên cứu cách vẽ bằng bút than, nên vẫn thiếu một chút cảm giác.”
“Lần trước ta nhìn thấy Hạ phu tử ném đầy giấy xuống đất, bộ dáng có vẻ rất khổ não.”
Cố Đại Giang im lặng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn bọn họ tranh luận.
Một lúc lâu sau, có người từ trong đám học sinh tách tách ra hỏi ông: “Vị huynh đài này, ngươi nói bức họa này do một vị họa sỹ cao siêu vẽ, không biết vị họa sỹ kia ở nơi nào, có thể giới thiệu cho ta được không?”
Cố Đại Giang lắc đầu: “Vị họa sỹ kia ít xuất hiện, cũng không tiện gặp. Nhưng nếu chư vị muốn nâng cao kỹ năng hội họa của mình, ta vẫn có một biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Ngay lập tức có người khẩn thiết hỏi: “Ta đã vẽ rất nhiều bức tranh bằng bút than, nhưng vẫn luôn không đủ mượt mà, cũng không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào. Ngươi nói một chút, ta phải làm như thế nào để cải thiện?”
Có người tỏ vẻ hoài nghi: “Huynh đài nói lời này có vẻ không được vẹn toàn, mỗi người găp vấn đề khác nhau, ngươi lại chỉ có một biện pháp, như vậy không phải ai cũng có thể sử dụng.”
Cố Đại Giang đặt bức tranh trên tay của mình lên bục, để cho những người khác tiếp tục xem.
Sau đó trả lời lại nghi vấn học sinh kia: “Ngươi nói không sai, mỗi người đều sẽ gặp phải những vấn đề khác nhau, cho nên nếu huynh đài có bức tranh nào dùng bút than vẽ, cảm thấy không vừa lòng chỗ nào muốn tìm người giúp đỡ nhìn xem, có thể mang bức họa đến đây, ta sẽ tự mình đưa cho vị họa sỹ kia xem giúp.”
Mọi người sửng sốt.
Cố Đại Giang tiếp tục nói: “Sau khi họa sỹ kia xem xong, tất nhiên sẽ ghi ra những điểm cần chú ý ở trên bức họa. Mọi người đều là người có học thức uyên bác, ta tin tưởng, chỉ cần chỉ điểm một chút, nhất định sẽ sáng tỏ, gỡ bỏ được bế tắc, ít nhiều cũng nâng cao được kỹ năng hội họa của mình.”
Mọi người nhìn nhau, quả thật, nghiên cứu học vấn hay trình độ thi họa cũng vậy, có đôi khi cũng chỉ thiếu một chút nhắc nhở.
Bọn họ xúc động, Cố Đại Giang liền tiếp tục nói: “Nếu các vị có ý định, bây giờ có thể đưa bức họa cho ta. Tại hạ Cố Tử Thừa, sắp trở thành học sinh của học viện Thiên Hải, sẽ không tự phá hủy tương lai của mình mà lừa gạt mọi người, cam đoan trước buổi học ngày hôm nay sẽ hoàn trả lại bức tranh. Đương nhiên, nếu mọi người không tin, có thể hỏi thăm bạn học Trác Quang đang đứng ở cửa.”
Trác Quang dựa vào cửa xem náo nhiệt cũng kinh ngạc cảm thán với sự nhanh nhạy của Cố Đại Giang, đang có chút ngo ngoe rục rịch muốn tận mắt nhìn bức tranh tuấn mã: “……”
Hắn cả kinh, đứng thẳng dậy, ngay lập tức có hai học sinh từ trong giảng đường chạy ra, thấy hắn quả thực đang đứng ở ngoài, liền đi tới hỏi Trác Giang có phải sự thực hay không.
Trác Quang: “……” Hắn từ khi nào đã trở thành người bảo đảm cho Cố Đại Giang?
Không phải, hắn tự nhận hành tung của bản thân rất bí ẩn, tại sao Cố Đại Giang lại biết mình đang đứng ở ngoài cửa.
Hơn nữa!!
Hắn ta còn biết tên của mình??
Cố Đại Giang thật sự thông minh như vậy sao?
Bởi vì quá mức khiếp sợ, nên Trác Quang không kịp phản bác, chỉ vô thức gật đầu.
Trác Quang khá thân thiết với Tề Đình, cháu trai của hiệu trưởng, đa số học sinh trong học viện đều biết hắn, có hắn làm chứng, lời nói của Cố Đại Giang tức khắc trở nên đáng tin hơn nhiều.
Vì vậy ngay sau đó liền có người lấy bức tranh của mình ra giao cho Cố Đại Giang.
Có cái thứ nhất, thì sẽ có cái thứ hai, loại trợ giúp nâng cao kỹ năng hội họa này đối với bọn họ quả thực rất khó có được, kể cả những học sinh không nghiên cứu hội hoa chuyên sâu, cũng không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Cố Đại Giang thấy thế, vội nói: “Thời gian của họa sỹ có hạn, chỉ có thể thu nhận hai mươi bức tranh, không thể thu nhiều hơn.”
Chỉ có thể nhận hai mươi bức? Lời này vừa nói ra, những người đang do dự lập tức không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng chạy về mở rương đựng sách của mình.
Còn một số người để tranh ở nhà lúc này khẳng định không thể về lấy kịp.
Bởi vậy có người chạy đến giảng đường cách vách, kể lại chuyện này cho những bạn học có quan hệ thân thiết.
Dần dần, học sinh từ những giảng đường khác cũng bắt đầu kéo đến đây.
Chỉ trong thời gian ngắn, hai mươi bức tranh do hiệu trưởng Tề Sơn yêu cầu đã thu đủ.
Cố Đại Giang nói được thì làm được, thu đủ hai mươi bức thì kiên quyết dừng lại, sắp xếp lại các bức tranh, liền cầm lấy rời đi.
Có học sinh muốn ông châm chước cho mình, Cố Đại Giang lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Thi họa vốn nên bình tĩnh, chậm rãi thưởng thức, nếu số lượng quá nhiều, họa sỹ sẽ không có nhiều thời gian xem từng bước từng bước, như vậy chẳng phải là nuốt cả quả táo* phụ trách một cách qua loa đại khái? Điều này khác nào phản bội lòng tín nhiệm của mọi người.”
(*Thành ngữ này ban đầu dùng để chỉ việc nuốt toàn bộ quả táo tàu mà không cần nhai hoặc phân biệt mùi vị; nó là một phép ẩn dụ cho việc làm gì mà không cần phân tích và suy nghĩ)
Lời này không sai.
Trong lòng mọi người tuy thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu để Cố Đại Giang rời đi, chỉ là liên tục dặn dò hắn: “Trước tan học nhất định phải phải mang về.”
“Yên tâm.” Cố Đại Giang thận trọng gật đầu.