Chương 315: Người Ta Cho Sao?
Trác Quang ở ngoài cửa tính toán, mới trôi qua một nửa thời gian, tốc độ này cũng quá nhanh rồi.
Cố Đại Giang này là ma quỷ sao? Chẳng trách Tần phu tử, người làm Tề Đình hận đến ngứa răng lại trịnh trọng tự mình giới thiệu người với hiệu trưởng Tề Sơn.
Trác Quang lắc lắc đầu, vội vàng chạy trước tới phòng hiệu trưởng.
Hắn nhanh chóng lao di, khi chạy đến nơi cả người đổ mồ hôi, thở hổn hển.
Những học sinh đang đứng ở cửa đợi hắn có chút kinh ngạc: “Sao nhanh như vậy đã trở về rồi? Thế nào? Cố Tử Thừa kia có làm được không?”
Trác Quang thở hồng hộc hai hơi xong, cổ họng khô khống khốc nuốt nuốt nước bọt, gật đầu: “Hắn làm được, hiện tại đang trên đường trở về.”
Người nọ sửng sốt, kinh hãi: “Làm được? Trong khoảng thời gian ngắn như vậy?”
Người ở trong phòng đều đã biết chuyện, hiệu trưởng Tề Sơn lập tức gọi Trác Quang tiến vào.
Tề Đình có chút gấp gáp không chờ nổi: “Hắn làm sao làm được, ngươi nói một chút.”
Hiệu trưởng Tề Sơn trước tiên rót cho hắn chén nước, chờ hắn uống xong mới bảo: “Từ từ nói.”
“Sau khi đến giảng đường, hắn ta lấy ra một bức họa……” Trác Quang đem tất cả những chuyện Cố Đại Giang đã làm trên học đường, kể hết toàn bộ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Hắn nói một cách sống động, thỉnh thoảng chân tay còn quơ loạn xạ. Có lẽ vì bởi quá mức khiếp sợ hành động của Cố Đại Giang, nên lời nói có thêm vài phần khoa trương.
Cố Đại Giang xuất hiện trước mặt mọi người chẳng khác nào một thiên tài, chỉ cần vài câu nói đã có thể giải quyết được những vấn đề mà mọi người cho là ngàn nan vạn khó.
Đám người Tề Đình không nghĩ tới Cố Đại giang còn có hành động như vậy, nghe xong không khỏi im lặng.
Bọn họ cũng đã từng nghĩ tới, đổi lại là mình, nếu như gặp vấn đề khó như vậy thì nên làm thế nào?
Suy nghĩ đầu tiên đấy là đi hỏi, thuyết phục từng bước từng bước, nhưng phương pháp này tốn rất nhiều thời gian, tỉ lệ thành công cũng không cao.
Cố Đại Giang tìm lối tắt, trực tiếp tung mồi ra, chờ cho đám người tự đưa tới cửa, mà không cần đổ một giọt mồ hôi.
Mọi người kinh ngạc cảm thán, tại giờ này khắc này, họ thật sự rửa mắt mà nhìn Cố Đại Giang.
Chỉ có hiệu trưởng Tề Sơn, nghe xong vẫn trầm tư, một lúc lâu sau mới nhìn về phía Cố Vân Đông, cười nói: “Cho nên, thứ trước kia ngươi lặng lẽ đưa cho cha, chính là bức họa tuấn mã kia?”
“Đúng vậy.” Cố Vân Đông trả lời cực kỳ dứt khoát.
“Bức tranh kia, là ai vẽ? Tần Văn Tranh?”
Lời hiệu trưởng Tề Sơn vừa nói ra, liền nghe thấy Tề Đình nói: “Tần Văn Tranh vẽ? Hừ, ta đây muốn nhìn xem rốt cuộc bức tranh kia xuất sắc như thế nào.” Nói xong hắn nhìn về phía Trác Quang: “Ngươi xem chưa?”
Trác Quang vẻ mặt đau khổ: “Ta chưa đi vào.”
Cố Vân Đông thật ra rất tự hào muốn nói đó là tranh cô vẽ, nhưng cô không chen miệng vào được.
Bây giờ điều kiện cho phép, vẽ tranh lại là niềm yêu thích của cô, đương nhiên Cố Vân Đông không thể cứ như vậy mà gác lại.
Khi có thời gian rảnh rỗi, cô sẽ lấy giấy bút, viết viết vẽ vẽ như một cách để điều chỉnh tâm trạng của mình.
Cố Vân Đông thường xuyên có ảo giác, giống như vẫn còn chìm sâu trong ngày tận thể. Cho đến khi cầm lấy bút than, cô mới cảm nhận được loại cảm giác an nhàn này là sự thật.
Cô vẽ rất nhiều thứ, hoa cỏ cây cối, phòng ốc, đá, rau dưa củ quả, phàm là những gì cô có thể nhìn thấy, cô đều vẽ một chút, hiện giờ tài nghệ đã ngày càng tốt.
Bức tranh tuấn mã cô mới vẽ cách đây không lâu, vẽ xong sau thì trực tiếp cho vào trong không gian.
Lúc nãy cha cô hỏi cô có bức tranh nào để trong xe ngựa không, không quan trọng là tranh gì, ông ấy muốn mượn dùng một chút.
Cố Vân Đông lấy ra bức tranh tuấn mã, nói đúng lúc cầm bên người, liền giao cho ông.
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.
Cố Đại Giang đã trở lại, ôm hai mươi bức họa tiến vào.
Vừa vào cửa, đã nói với hiệu trưởng Tề Sơn: “Đệ tử may mắn không làm nhục sứ mệnh, đã mang tất cả bức họa về.”
Hiệu trưởng Tề Sơn một lời khó nói hết, toàn bộ quá trình ông đã biết, việc hoàn thành vượt xa dự tính của ông.
Bảo Cố Đại Giang đặt tất cả các bức họa lên trên bàn, ông nhìn kỹ từng bức một, xác thật không có vấn đề gì.
Cuối cùng ánh mắt hiệu trưởng Tề Sơn dừng ở bức tranh tuấn mã trong tay Cố Đại Giang, những người khác cũng giống như vậy, nhưng hiệu trưởng không nói gì, bọn họ đành phải chờ.
Hiệu trưởng Tề Sơn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ngược lại tò mò hỏi Cố Đại Giang: “Ngươi dùng bức họa này để thu hút các học sinh khác, vậy nếu không có bức tranh này thì làm thế nào để lấy về hai mươi bức họa?”
Cố Đại Giang nói: “Nếu không có thì đành phải mua từ học sinh khác, trong học viện có một số người có hoàn cảnh gia đình không tốt, bình thường phải bán tranh hoặc là viết thư giúp người khác để kiếm sống, nên đương nhiên có nhiều hơn một người muốn giảm bớt gánh nặng cuộc sống.Ta chỉ cần tìm mua một bức, người kia khẳng định có thể giúp ta tìm mua được nốt mười chín bức còn lại .”
Trong thư viện mặc dù có những loại học sinh gia cảnh khó khăn vì thể diện mà tiêu tiền như nước, nhưng cũng có không ít người muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình của mình, tự lực cánh sinh.
Những học sinh như vậy có cả một đoàn.
Cố Đại Giang thật sự rất đồng cảm với loại người này, ông liếc mắt một cái là nhìn ra. Chỉ cần ông âm thầm tìm hắn đề nghị hợp tác, Cố Đại Giang tin tưởng trong thời gian ngắn, mình có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Hiệu trưởng Tề Sơn nhướng mày, đúng là cũng có vài phần đạo lý.
“Thế nếu như ngươi không có một xu dính túi, không thể mua tranh của bọn họ thì sao?”
Cố Đại Giang không hề sợ hãi: “Vậy ta sẽ nói với bọn họ, rằng ta biết người có thể mua tranh của bọn họ, vẫn có thể lấy được hai mươi bức tranh này."
Cho dù những người này không tin ông cũng không vấn đề gì, không phải còn có Trác Quang sao? Vẫn có thể làm chứng.
Hiệu trưởngTề Sơn cười ha ha, nhìn Cố Đại Giang càng thêm hài lòng.
Không hổ là người được Tần Văn Tranh giới thiệu tới, ý tưởng mới lạ không bảo thủ, biết linh hoạt không giả vờ thanh cao, rất tốt.
Đề thứ nhất cũng thế, khi gặp những việc lúng túng khó xử biết tránh nặng tìm nhẹ, không bỏ cuộc nhất định phải tìm ra nguyên do, từ chỗ khác tìm kiếm điểm đột phá, không làm mất lòng vợ con khiến gia đình rơi vào cảnh bất hòa.
Nhưng mà……
Hiệu trưởng Tề Sơn cười xong, trên mặt đột nhiên lại treo lên vẻ mặt không có ý tốt.
Cố Vân Đông thấy khóe miệng ông nhếch lên, ông hiệu trưởng, ông có lẽ nên luyện tập thêm cách quản lý biểu cảm. Trước kia làm quan, khi phải đối mặt với những đối thủ cũ đó, có phải thường xuyên bởi vì bị người ta nhìn ra hết biểu cảm mà gặp bất lợi hay không? Cho nên mới sớm từ quan trở về dạy học?
Hiệu trưởng Tề Sơn nói: “Đề thứ hai, ngươi xác thật đã vượt qua. Tuy rằng ngươi đã cầm về hai mươi bức họa, nhưng ngươi cũng đã đáp ứng với các học sinh đó sẽ nhờ vị họa sỹ kia chỉ ra thiếu sót rồi trả lại cho bọn họ trước giờ tan học. Hiện tại sắp buổi trưa, giờ ngươi muốn đem bức họa đưa cho vị họa sỹ kia rồi đưa trở lại đây chắc chắn không kịp. Huống chi, ngươi đừng quên, vẫn còn đề thứ ba đang chờ ngươi.”
Hắn cười cười gõ gõ mặt bàn, liếc mắt nhìn bức họa trên bàn một cái: “Cho dù chỉ là là kế sách tạm thời, nhưng không thể nói mà không giữ lời, tương lai cho dù nhập học, cũng sẽ không có mặt mũi đối mặt với bạn học đúng không?”
Hiệu trưởng Tề Sơn cảm thấy họa sỹ trong miệng Cố Đại Giang tám phần chính là Tần Văn Tranh, trừ khi Tần Văn Tranh đang ở phủ thành, thì mới có khả năng hắn ta mang bức họa về trước giờ tan học.
Nhưng Tần Văn Tranh bây giờ đang ở huyện Phượng Khai.