Chương 316: Nên nhắc nhở Cố Vân Đông không
Cố Đại Giang nhưng lại không khẩn trương: "Quả thật là sắp đến trưa rồi, kính xin hiệu trưởng ra đề số ba đi."
Hiệu trưởng Tề Sơn sững sờ, chẳng lẽ hắn không hiểu câu mà ông vừa nói sao?
Không đúng ah, Cố Đại Giang là người thông minh như thế mà.
Mãi cho đến khi hiệu trưởng Tề Sơn nhìn thấy Cố Vân Đông đứng dậy, ôm hai mươi bức tranh về, lúc này ông mới hơi sửng sốt một chút sau đó bắt đầu bừng tỉnh.
Đúng rồi, Cố Đại Giang còn có một cô con gái khéo ăn khéo nói.
Cố Đại Giang ổn định vượt qua khảo nghiệm thứ ba, con gái của hắn cũng có thể nắm lấy cơ hội này mà mang mấy bức tranh tìm người giúp đỡ.
"Được, ta đây sẽ đọc đề số ba." Hiệu trưởng Tề Sơn nói: "Câu số ba cũng không khó, ngươi phải đến một giảng đường đang học để nghe giảng, sau khi nghe xong, ghi lại một bài luận đưa cho ta."
Đề số ba này, mới thật sự là khảo nghiệm học vấn của Cố Đại Giang đấy.
Nói không khó đúng là không khó, viết một bài luận thôi, hầu hết mọi người đã đọc sách đều biết làm, huống chi bài luận này cũng không có giới hạn. Ngươi có thể lựa chọn dẫn nhập từ góc độ nào cũng được, tùy ý phát huy.
Nhưng nói khó thì cũng khó đấy, dù sao thì người xét duyệt chính là hiệu trưởng Tề Sơn, ông đã ngồi ở vị trí hiệu trưởng thư viện nhiều năm rồi, nghe nói trước đây còn từng làm quan giám khảo chấm bài thi khoa cử. Đối với hiệu trưởng Tề Sơn người đã từng xem qua quá nhiều bài viết có trình độ cao mà nói, nếu bài viết mà Cố Đại Giang nộp lên quá mức bình thường không khiến cho người đọc hai mắt tỏa sáng thì ngược lại sẽ làm cho hiệu trưởng thất vọng đấy.
Huống hồ, tuy là Cố Đại Giang đọc không ít sách, bản thân của ông cũng từng viết một ít văn chương, nhưng không có ai bình phẩm giúp ông, cũng không hề có bất kỳ sự thảo luận nào, đây là một điểm yếu.
Cố Đại Giang cảm thấy, câu này mới là khảo nghiệm chính thức đối với ông.
Hiệu trưởng Tề Sơn thấy Cố Đại Giang hơi nhíu mày: "Như thế nào, có khó khăn sao?"
"Không có." Cố Đại Giang chỉ lắc đầu, trả lời: "Chỉ là vợ con của ta đã ăn từ sáng sớm, nếu ta nghe xong khóa học viết xong bài luận, sợ là qua buổi trưa lâu rồi, ta không muốn bọn họ đói bụng chờ ta."
Hiệu trưởng Tề Sơn gật đầu, trong lòng thì lại nghĩ Cố Đại Giang này đang kiếm cớ để cho con gái mình mang tranh rời khỏi thư viện sao?
Nhưng hiệu trưởng Tề Sơn không để cho Cố Đại Giang được như ý nguyện, ông đáp: "Thế thì không có vấn đề gì, thư viện có nhà ăn, ta sẽ gọi người mang vài phần cơm đến. Hôm nay thời tiết nóng bức, giữa trưa nắng nóng để bọn họ ra ngoài cũng rất khó chịu, ngươi cũng không muốn bọn họ mệt mỏi chứ?"
"Như vậy thì xin đa tạ hiệu trưởng." Cố Đại Giang cúi thấp vái chào: "Thế thì đệ tử đi giảng đường ngay đây."
Hiệu trưởng Tề Sơn ngẩn người, đồng ý rồi à? Không kiên trì thêm một chút sao?
Ông lập tức có loại cảm giác như đánh vào bông vậy, rõ ràng trong lòng ông đang có ý xấu, nhưng đối phương lại không chịu tiếp chiêu như trong tưởng tượng của ông, quả thật. . . Cảm giác này quá khó chịu rồi.
Cố Đại Giang quay người đi rồi, Tề Đình thấy thế nghĩ nghĩ rồi vội vàng nói nhỏ với một học sinh đang đứng ở bên cạnh: "Ngươi dẫn hắn đến lớp vỡ lòng đi."
Ha ha, độ khó gia tăng, hắn phải nhìn xem Cố Đại Giang sẽ vượt qua kiểm tra như thế nào?
Thư viện Thiên Hải cũng chia thành nhiều bộ phận, ở lớp vỡ lòng phần lớn đều là những hài tử không lớn lắm, nội dung được phu tử giảng dạy đương nhiên cũng không sâu, tri thức mà Cố Đại Giang có thể lấy được đã ít lại càng thêm ít.
Lúc này xem xem Cố Đại Giang có thể viết ra được văn chương tốt đến đâu.
Người học sinh kia gật đầu, vội vàng đi qua.
Hiệu trưởng Tề Sơn thấy vậy cũng không ngăn cản. Đối diện với khiêu chiến, sẽ luôn gặp phải đủ loại ngoài ý muốn, vừa lúc cũng có thể cho ông nhìn xem khả năng tùy cơ ứng biến của Cố Đại Giang.
Cho nên hiệu trưởng Tề Sơn cũng ngầm đồng ý.
Hiện tại hiệu trưởng Tề Sơn đang để ý một chuyện khác…cũng qua lâu như vậy rồi, nha đầu Cố gia kia tại sao vẫn không nói về chuyện mình phải rời đi vậy! ! !
Ông có nên nhắc con bé một chút là thời gian cấp bách không? ?
Hiệu trưởng Tề Sơn ho nhẹ một tiếng, ông liếc nhìn Cố Vân Đông, nói: "Cố cô nương, thời gian tan học của thư viện Thiên Hải chúng ta là cuối giờ Thân đó."
Ông nói rất kín đáo.
Cố Vân Đông gật đầu: "Dạ, trước kia cháu cũng có nghe cha nói qua, mùa hè tan học muộn hơn một chút, mùa đông sẽ tan học sớm hơn nửa canh giờ."
Hiệu trưởng Tề Sơn: "..." Tại sao lại không hiểu vậy nhỉ? Thông minh trước kia chạy đi đâu hết rồi hả? Hay là ông đã nói quá khó hiểu rồi?
Ông ho nhẹ một tiếng, có chút bất lực, dứt khoát mở miệng nói thẳng: "Cố cô nương, thời gian rất cấp bách, tranh này ngươi phải trả lại trước khi tan học đấy, ngươi cũng nên có chút động tác gì đi chứ?"
Tề Đình xì mũi coi thường, ông nội rõ ràng là đang vẽ đường cho hươu chạy mà.
Thế nhưng một khắc sau, chỉ thấy Cố Vân Đông gật đầu: "Ông hiệu trưởng nói rất đúng, trả lại sớm một chút thì tốt hơn."
Nói xong cô liền ngồi xuống, mở bức tranh ra trước bàn, tỉ mỉ xem xét cẩn thận từng bức tranh.
Hiệu trưởng Tề Sơn: "..."
Mọi người: "..."
Ngươi nhìn cái gì? Ngươi lại không hiểu, còn làm bộ như là cao nhân sâu không lường được, giả vờ giả vịt cũng có giống chút nào đâu?
Sau khi Cố Vân Đông xem hết tờ thứ nhất, biết đại khái đối phương chú trọng ở điểm nào, còn yếu ở phương diện nào, nơi nào bị xem nhẹ, nơi nào nếu thêm một chút thì tốt hơn.
Cô nhìn chung quanh một chút, lập tức hỏi hiệu trưởng Tề Sơn: "Ông hiệu trưởng, cháu có thể dùng bút không?"
"Có thể là có thể, nhưng mà ngươi..."
Cố Vân Đông cũng không khách khí nữa, ở chỗ hiệu trưởng Tề Sơn cũng có bút than, Cố Vân Đông cầm một cái bút thuận tay, sau đó liền lập tức vẽ lên trên giấy.
Hiệu trưởng Tề Sơn sững sờ, đột nhiên, ông đứng dậy đi đến trước mặt cô: "Ngươi đang làm cái gì đấy?"
Cố Vân Đông ngẩng đầu lên, nói một cách hiển nhiên: "Đương nhiên là cháu đang vạch xem ở đâu còn thiếu sót, trợ giúp vị học sinh này đề cao kỹ năng vẽ ah. Không phải cha cháu đã nói rồi sao?"
"Không phải, ngươi đang loạn viết cái gì?" Tề Đình và những người khác cũng nhanh chóng tiến lên, có chút tức giận mở miệng: "Chính xác là cha ngươi nói để cho vị họa sĩ vẽ nên bức tuấn mã kia chỉ điểm, chứ không phải cho ngươi ở bên cạnh hồ đồ xằng bậy. Ngươi có biết học sinh ở thư viện của chúng ta đối với những bức tranh này yêu quý đến mức nào không, bọn hắn tốn biết bao nhiêu công sức để vẽ ra được, sao có thể để một người như ngươi loạn bôi loạn vẽ lên trên bức tranh, ngươi đang hủy hoại tâm huyết của người khác đấy có biết không hả?"
Những người khác nhao nhao gật đầu, giống như đối với người không để tâm huyết của bọn họ vào trong mắt, rất có sự đồng cảm với nhau đấy.
"Cố cô nương, cha ngươi đã hứa sẽ trả lại những bức tranh này sau khi tan học, chúng ta cũng hiểu được hắn sẽ không lật lọng lừa gạt học sinh, nhưng cũng không thể để cho ngươi tới đây tùy tiện lừa gạt như vậy chứ?"
"Cố cô nương, nếu cha ngươi thật sự làm không được, thì cứ đem tranh trả lại rồi nói xin lỗi đi, kỳ thật cũng không có vấn đề gì."
"Đúng đấy, ngươi tùy tiện viết chữ lên tranh của người khác như thế, quá không tôn trọng người ta rồi."
Hiệu trưởng Tề Sơn nhíu mày, ông quay đầu trừng mắt nhìn cháu trai và những học sinh khác: "Được rồi, nhao nhao vậy làm cái gì? Cố cô nương người ta còn chưa nói một chữ, lời cũng để các ngươi nói xong hết rồi. Cả một đám trưởng thành rồi, dọa hỏng con gái nhà người ta thì làm sao bây giờ?"
Ông nói một câu, những người khác lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Đây không phải là do bọn họ quá sốt ruột sợ nàng ta hủy đi đồ của người khác sao? Họ cũng không muốn thật sự dọa nàng ta.
Cố Vân Đông rất bất đắc dĩ, cô mở ra bức tranh tuấn mã mà cha mình đã để lại trước khi đi: "Bức họa này là ta vẽ, họa sĩ mà cha ta nói, ừ, là ta đấy."
Hiệu trưởng Tề Sơn ? ? ?
Những người khác ! ! !
Ngươi đang nói cái gì? Gió lớn quá, không nghe được gì hết.