Chương 317: Đám Học Sinh Đáng Yêu
Hiệu trưởng Tề Sơn không nhịn được nhìn Cố Vân Đông, lại lập tức cúi đầu xuống, nhìn về phía bức tranh tuấn mã trên mặt bàn. Sau đó tiếp tục nhìn Cố Vân Đông, lại nhìn tiếp bức tranh tuấn mã.
Nhìn qua nhìn lại nhìn tới nhìn lui nhiều lần, vẫn là trạng thái ngây người như cũ.
Những người khác cũng có động tác giống y như đúc với ông, Cố Vân Đông nhìn thấy cảnh này liền muốn cười ra tiếng.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu là cô, cô cũng không quá tin tưởng đâu.
Sau nửa ngày, cuối cùng cũng có người gian nan mở miệng hỏi: "Ngươi, ngươi không có dọa chúng ta đúng không?"
Cố Vân Đông dứt khoát rút ra một tờ giấy vẽ ở ngay bên cạnh, bút than trong tay cô chuyển vài vòng, tiếng ngòi bút vẽ lên giấy phát ra âm thanh 'xẹt xẹt xẹt'.
Động tác của cô rất nhanh, vừa nhìn đã biết là quen tay hay làm, tựa hồ là đã luyện qua trăm ngàn lần rồi.
Không lâu sau đó, một phiên bản giản dị của hiệu trưởng Tề Sơn dần dần hiện rõ lên mặt giấy, thoạt nhìn cực kỳ trôi chảy đấy.
"Tuấn mã đồ, đúng thật là do ta vẽ." Cố Vân Đông nhấn mạnh thêm một lần, cô bất đắc dĩ nói tiếp: "Cho nên cha ta cũng không lừa gạt người khác, hiện tại, ta có thể viết chữ lên trên mấy bức tranh này không?"
Mọi người đã bị động tác của Cố Vân Đông làm cho kinh ngạc thẫn thờ hết cả đám rồi, lúc này nghe được câu hỏi của cô, cơ hồ tất cả bọn họ đều khẽ gật đầu theo bản năng.
Cố Vân Đông liền không quan tâm đến bọn họ nữa, cô cúi đầu, bắt đầu xem bức tranh thứ hai.
Cho đến khi cô viết xong ý kiến trên bức tranh, rốt cục có một học sinh mạnh mẽ nhảy đến trước mặt Cố Vân Đông, sắc mặt của người ấy hồng hồng có vẻ hơi kích động, học sinh đó mở miệng hỏi: "Bức tranh tuấn mã vậy mà lại do cô nương vẽ, Cố cô nương, kỹ năng vẽ của cô nương thật tốt quá. Kỳ thật ta có hứng thú rất lớn với phương pháp vẽ bằng bút than này, trong lớp học của ta cũng có không ít bức họa như thế, cô nương có thể giúp ta nhìn một chút không?"
"Ta nữa, nói thật ra ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều ngày."
"Cô nương chờ một lát, hiện tại ta đến lớp mang bức họa lại đây."
Cố Vân Đông ngẩng đầu, cô có chút kinh ngạc nhìn về phía những người này.
Đầu năm nay hầu hết mọi học sinh đều thanh cao, nhất là ở phương diện học vấn, không nói tới việc xem thường con gái, bình thường sẽ tuyệt đối không vui khi đi thỉnh giáo một cô nương nhỏ tuổi hơn mình, việc này sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy thật mất mặt đấy.
Tần Văn Tranh là ngoại lệ, nhìn thái độ đối đãi với thê tử của hắn đã có thể nhìn ra hắn là người biết tôn trọng nữ giới sẽ không khinh thường người khác.
Nhưng. . .
Cố Vân Đông bỗng có cảm giác, cha nàng đến thư viện Thiên Hải học, là lựa chọn hoàn toàn chính xác.
Đối với một đám học sinh đáng yêu, không ngại học hỏi kẻ dưới, một lòng nhào vào việc đề cao học vấn như thế này, đương nhiên Cố Vân Đông sẽ không ngại việc giao lưu trao đổi nhiều hơn.
Nhưng mà hiệu trưởng Tề Sơn không vui nha, ông khẽ ho nhẹ một tràng, cau mày nói: "Được rồi được rồi, nguyên một đám đều chen chúc trước mặt một cô nương như thế, cái này còn thể thống gì nữa, quy củ cấp bậc lễ nghĩa các ngươi đã học đi đâu rồi hả? Còn nữa, các ngươi ở đây bao lâu rồi, bây giờ là thời gian đi học, còn không mau quay về hết đi?"
Mọi người bị mắng đến mức co rụt cổ lại, muốn nói điều gì nhưng cũng không ai dám lên tiếng.
Cuối cùng nguyên một đám chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Tề Đình, bản thân Tề Đình từ lúc nãy đến giờ còn đang muốn chen vào đây này nhưng đáng tiếc là tuổi và vóc dáng của hắn thấp bé, vậy nên cứ bị mọi người chắn ở đằng sau, lúc này hắn đang thấy buồn bực đấy.
Cho nên, đối diện với ánh mắt của những học sinh khác, hắn hoàn toàn làm lơ coi như không thấy.
Hiệu trưởng Tề Sơn lại trừng mắt liếc nhìn mọi người, những người tài giỏi này đều cúi đầu, nhanh chóng xám xịt chạy đi.
Tề Đình vẫn chưa chạy, hiệu trưởng Tề Sơn nhíu mày, uy nghiêm nhìn về phía hắn: "Sao vậy, ngươi còn không đi?"
"Ông nội, trong nhà có khách quý, cháu là chủ nhân, sao có thể không ở lại chiêu đãi chứ." Tề Đình ra vẻ ngay thẳng hùng hồn nói: "Hơn nữa lúc này cũng gần đến trưa rồi, cháu sẽ đi nhà ăn mang vài phần đồ ăn đến đây ngay."
Nói xong, hắn trực tiếp chạy đến phòng khách, cầm hộp cơm rời đi rồi.
Hắn vừa đi khỏi, hiệu trưởng Tề Sơn nhếch miệng, lúc này ông mới di chuyển một cái ghế, trấn định ngồi xuống bên cạnh Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông: "..." Quy củ cấp bậc lễ nghĩa vừa nói đi đâu mất rồi?
Hiệu trưởng Tề Sơn nghiêm trang: "Ta ngồi bên cạnh, ngươi còn đang bận việc, ta chỉ nhìn thôi, yên tâm, sẽ không lên tiếng quấy rầy ngươi."
Bàn tay nắm bút than của Cố Vân Đông có chút cứng ngắc, hiệu trưởng Tề Sơn khí thế bức người, khí chất làm quan nhiều năm này, ngài ngồi ở bên cạnh ta cũng đã quấy rầy ta rồi được không?
"Nhanh đi, ngươi cần phải hoàn thành hết hai mươi bức họa đấy." Hiệu trưởng Tề Sơn vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc: "Ta thuận tiện nhìn xem chữ viết của ngươi như thế nào, chỉ điểm ngươi một chút."
Cố Vân Đông: "..." Lần đầu tiên cô nghe được có người mặt không đổi sắc, học trộm mà nói đến ngay thẳng thoát tục như thế.
"Sao vậy, ngươi cảm thấy ta không chỉ điểm được cho ngươi sao?" Hiệu trưởng Tề Sơn thấy cô rất lâu không nhúc nhích, ông có chút sốt ruột, lúc này mới xụ mặt nói: "Ngươi biết ở thư viện Thiên Hải này có bao nhiêu người hy vọng đạt được nửa câu chỉ điểm của ta không?"
Cố Vân Đông mỉm cười: "Không có, được hiệu trưởng chỉ điểm, là vinh hạnh của cháu."
"Ừm." Hiệu trưởng Tề Sơn gật đầu, tỏ vẻ thoả mãn.
Cố Vân Đông âm thầm thở ra một hơi, cúi đầu xuống bắt đầu nhìn tranh vẽ.
Tốc độ của cô không tính là nhanh, nhưng thái độ chăm chú nghiêm túc làm việc lại làm cho hiệu trưởng Tề Sơn gật đầu liên tục.
Viết xong một tờ, Cố Vân Đông cẩn thận đặt ở bên cạnh.
Lập tức, hiệu trưởng Tề Sơn cầm qua xem, giống như thật sự đang nhìn chữ viết của Cố Vân Đông, vừa nhìn vừa nói: "Bút lực cũng không tệ, chỉ là kiểu chữ có chút quái dị."
Nói là chỉ điểm, cũng chỉ nói một câu như vậy, sau đó ông bắt đầu chuyên tâm xem bức vẽ, xem Cố Vân Đông viết ý kiến.
Khóe miệng của Cố Vân Đông khẽ co lại, được rồi, ngài cao hứng là tốt rồi.
Cô tiếp tục lật xem tờ tiếp theo, ngay lúc muốn viết xuống thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Cố Vân Đông vừa ngơ ngác một chút thì hiệu trưởng Tề Sơn ở bên cạnh lại đột nhiên đứng lên, cách xa bàn học vài bước, làm như hành vi ngồi ở bên cạnh xem tranh lúc nãy chỉ là ảo giác của người khác mà thôi.
Ông vừa di chuyển được hai bước, Tề Đình đã mang theo hộp cơm vào trong.
Hiệu trưởng Tề Sơn gật đầu rồi nói với hắn: "Được rồi, đồ ăn đã đến rồi sao, vậy ngươi hãy dẫn Cố phu nhân và Cố nhị cô nương đi ra phòng khách dùng cơm đi, nhớ phải chiêu đãi cẩn thận đấy."
Cánh tay của Tề Đình đang muốn buông hộp cơm khựng lại, "Cháu??"
"Đương nhiên, ngươi là chủ nhân không phải sao?"
Tề Đình nhìn thoáng qua Tiểu Vân Khả và Dương thị cách đó không xa đang chơi trò chơi xếp hình, trò chơi xếp hình này là hiệu trưởng Tề Sơn đưa cho các nàng chơi, đúng là món đồ hữu ích để dỗ trẻ em đấy.
Hắn lại nhìn thoáng qua hiệu trưởng Tề Sơn và Cố Vân Đông, người dường như cũng không có ý định dùng cơm ngay bây giờ, Tề Đình chỉ có thể nhận mệnh mời hai người còn lại đi sang phòng khách.
Tiểu cô nương nhìn về phía Cố Vân Đông, cô gật đầu đáp lại: "Đi đi, đại tỷ chờ phụ thân trở về rồi ăn sau, muội và mẹ ăn trước đi."
Đúng là cô không đói bụng, canh giờ này còn chưa tới thời gian ăn cơm trưa nhưng Cố Vân Khả thì khác, tiểu cô nương buổi sáng ăn ít, bình thường lúc ở nhà trong nhà sẽ chuẩn bị một ít món ăn vặt hoặc hoa quả, để đến lúc con bé đói có thể ăn lót bụng.
Nhưng hôm nay muốn tới thư viện Thiên Hải, tiểu cô nương đã nghe ca ca nói, trong học đường không thể tùy tiện ăn đồ ăn, vì vậy Tiểu Vân Khả không mang đồ ăn vặt, kỳ thật cô bé đã hơi đói bụng từ lâu rồi.
Có được sự đồng ý của Cố Vân Đông, Cố Vân Khả liền buông trò chơi xếp hình, ngoan ngoãn nắm tay Dương thị đi theo sau Tề Đình.
Cố Vân Đông tiếp tục cúi đầu xuống, xem những bức tranh trên bàn.
Tề Đình dẫn các nàng đi rửa tay trước, Dương thị và Cố Vân Khả đều im lặng, sau khi rửa tay xong, Dương thị cầm khăn lau đưa cho Tiểu Vân Khả.
Tề Đình đứng một bên nhìn xem, vừa định nói con nít đúng là con nít, rửa tay còn phải nhờ người lớn. Ai ngờ một khắc sau, hắn lại đột nhiên mở to hai mắt nhìn.