Chương 318: Huynh Là Gấu Đen Sao.
Tề Đình có chút sững sờ nhìn về phía Dương thị, thấy ánh mắt của bà ấy bình thản, không hề có cảm giác xấu hổ khi bị người khác chứng kiến cảnh bà ấy đứng yên, vươn tay để cho con gái rửa tay giúp mình, rốt cuộc thì hắn cũng phát hiện ra một tia không đúng.
Đợi đến lúc một lớn một nhỏ đi đến bên cạnh bàn ăn, Tề Đình lấy đồ ăn từ trong hộp ra, thấy được ánh mắt đột nhiên tỏa sáng của Dương thị, bà ấy lặng lẽ nói với Cố Vân Khả: "Có sủi cảo, đồ ăn mẹ thích ăn."
Cuối cùng thì Tề Đình cũng xác định được ý nghĩ của bản thân, Dương thị này...... dường như cũng không phải người bình thường.
Trước kia hắn vẫn luôn không chú ý tới Dương thị, phải nói là, từ khi Cố Đại Giang vừa vào cửa, trừ ông và Cố Vân Khả được ôm trong ngực nhìn về phía hắn làm mặt ngáo ộp ra thì cảm giác hiện diện của Dương thị và Cố Vân Đông đều cực kỳ thấp.
Mãi cho đến khi Cố Vân Đông và ông nội hắn giao chiến qua lại hai hiệp, sau đó hắn mới cảm thấy Cố Vân Đông đúng là một cô nương thâm tàng bất lộ.
Chỉ có Dương thị là cực kỳ yên tĩnh.
Cho dù lúc bà và Cố Vân Khả chơi trò chơi xếp hình, gần như cũng không hề phát ra một chút âm thanh nào.
Vì vậy cho đến hiện tại, hắn mới phát hiện ra việc Dương thị không tầm thường.
Nhưng Tề Đình không hiểu, cho dù hắn đã đọc sách nhiều năm như vậy, tư tưởng của hắn cũng không phải cổ hủ nhưng hắn cũng không thể nào hiểu được hành vi của Cố Đại Giang.
Đối với người vợ có khả năng đầu óc không tốt, Cố Đại Giang lại không rời bỏ, điều này nói rõ ông là một người trọng tình trọng nghĩa, là một người đàn ông có trách nhiệm có đảm đương.
Hắn kính nể!
Lúc đi ra khỏi nhà, ở bên ngoài, mà còn là thời khắc đến học đường cực kỳ quan trọng như hôm nay, Cố Đại Giang dẫn theo cô con gái có năng lực còn dễ hiểu, ông lại dẫn theo người vợ hoàn toàn không thể giúp được gì thậm chí còn không thể hiểu được lời nói, hành động còn có thể gây cản trở thêm, Tề Đình cảm thấy Cố Đại Giang cũng không bình thường luôn rồi.
Giờ phút này Tề Đình có chút hối hận, cố ý an bài Cố Đại Giang đến lớp vỡ lòng, có phải là đã quá bắt nạt hắn rồi không?
Tề Đình vẫn mải mê suy nghĩ, đợi đến khi hắn hoàn hồn, lại phát hiện một lớn một nhỏ ở phía đối diện vậy mà đã ăn hết hơn phân nửa bàn đồ ăn một cách ngon lành rồi.
Tề Đình nhanh chóng cúi đầu xuống ăn cơm, ăn xong hắn còn phải hỏi Cố Vân Đông về việc vẽ tranh đây này. Hắn muốn biết, kỹ năng vẽ tranh của Cố Vân Đông học được từ ai, có phải là Tần Văn Tranh hay không??
Nhưng mà, hắn mới ăn được một nửa, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt làm cho người khác đứng ngồi không yên.
Tề Đình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liền đối diện với hai mắt to tròn trong veo như nước của Cố Vân Khả.
Hắn ngơ ngác một chút rồi hỏi: "Sao, làm sao vậy? Ăn no rồi sao?"
Tiểu cô nương lắc đầu, nhưng vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào hắn..... À không, nhìn chằm chằm vào cái đĩa nhỏ bên cạnh của hắn.
Tề Đình nhìn theo tầm mắt của cô bé, cái đĩa nhỏ này là hắn cố ý lấy ra để một bên đấy, chính là để chọn lựa những món hắn không ăn để ra ngoài.
Lúc này bị tiểu cô nương chằm chằm vào, không hiểu sao Tề Đình có cảm giác mặt nóng đến mức đáng sợ.
Hắn trừng mắt về phía tiểu cô nương:"Nhìn cái gì?"
"Huynh kén ăn thật." Cố Vân Khả chỉ đĩa nhỏ trước mặt Tề Đình, nói: "Không ăn rau xanh, chỉ ăn thịt."
"Không ăn rau xanh thì sao nào?" Hắn chỉ thích ăn thịt, nên ăn mỗi thịt.
Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, quản thật nhiều.
Tề Đình đút một khối thịt vào miệng mình ngay trước mặt cô bé.
Tiểu cô nương hơi nhíu đôi lông mày nhỏ: "Tại sao? Rau xanh ăn ngon như vậy, huynh nghe xem, cắn một cái... giòn tan đấy." Cô bé nói xong liền làm mẫu một miếng, ăn rất ngon đấy.
Tề Đình nhìn cái miệng nhỏ của cô bé nhúc nhích, vậy mà hắn lại cảm thấy... có hơi thèm nha, bỗng nhiên có cảm giác dường như rau xanh trong miệng cô bé đặc biệt mĩ vị.
Dừng lại dừng lại, ăn ngon cái quỷ ấy.
"Ta không phải con thỏ, không ăn rau."
Cố Vân Khả trừng to mắt nhìn hắn: "Vậy huynh là gấu đen sao?"
Tề Đình chợt đứng lên: "Ngươi mắng ta?"
Cố Vân Khả vẻ mặt mờ mịt: "Không có ah, ta nghe A Miêu ca ca nói, gấu đen chỉ ăn thịt.”
Dương thị ở một bên gật gật đầu, làm chứng: "Ta cũng nghe được."
“..." Tề Đình trừng mắt nhìn hai mẹ con này, không, hắn thu hồi ý nghĩ lúc trước.
Cố Đại Giang một chút cũng không đơn giản, ngoại trừ Cố Vân Đông thâm tàng bất lộ, hai người này cũng có lực sát thương cực lớn, có thể làm người ta tức giận đến hộc máu, lặng lẽ mắng ngươi nhưng hết lần này tới lần khác ngươi ta lại không thể trách tội các nàng. Nhìn biểu tình trên mặt hai người này, giống như mình làm sai vậy.
Cố Vân Khả nhìn bộ dáng hắn hình như rất tức giận, vội vàng tiến đến bên tai Dương thị nói nhỏ: "Nương, hình như chúng ta nói sai rồi. Suỵt, chúng ta coi vừa rồi chưa từng lên tiếng. Ăn cơm ăn cơm, để cho hắn cho rằng, tưởng rằng đó là ảo giác đi."
“Được, chúng ta coi như không biết hắn kén ăn, lát nữa không cần ngẩng đầu, cho qua là được rồi."
"Ừm, cứ làm như vậy."
Tề Đình: "..." Các ngươi muốn nói thầm tốt xấu gì cũng nhỏ giọng một chút, ta có thể nghe thấy đấy.
Đã nghe thấy toàn bộ, được chứ?!
Nhưng một lớn một nhỏ đã cúi đầu, hai khuôn mặt thiếu chút nữa vùi vào trong chén, ngay cả đuôi mắt cũng không lộ ra cho mình.
Tề Đình đều bị chọc tức đến bật cười, các ngươi còn có thể giả vờ giống một chút không?
Nhưng hắn có thể nói cái gì, chẳng lẽ thật sự cùng một đứa nhỏ một kẻ ngốc so đo?
Tề Đình phẫn hận ngồi trên ghế, một chút khẩu vị cũng không có.
Mắt thấy hai người này đã ăn xong còn đang chèo đũa bên kia, thiếu chút nữa nhịn không được mà ngã xuống ghế.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại đảo mắt, đột nhiên tiến về phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Cố Vân Khả đúng không?”
Tiểu cô nương ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn còn lưu lại một hạt cơm.
Tề Đình nhìn thấy, nhịn không được có chút ngứa tay, cầm khăn lau sạch cho cô bé.
Tiểu cô nương ngẩn người, ah, thì ra hắn không tức giận, vậy cô bé liền yên tâm.
Bởi vậy cô bé gật gật đầu, vỗ vỗ ngực nhỏ: "Đúng, ta là Cố Vân Khả."
"Ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?"
Tiểu cô nương hào phóng mở miệng: "Ngươi cứ hỏi, ta cái kia, cái kia, không biết không nói, đúng vậy." Ca ca đã dạy cô bé thành ngữ này đấy.
Tề Đình lập tức vui vẻ: "Nói như vậy, cái gì ngươi cũng biết?"
“Ừm, ta biết rất nhiều." Cô bé rất tự hào: "Mặc dù ta chỉ mới bốn tuổi."
“Phải không?" Trong mắt Tề Đình hiện lên một tia sáng: "Vậy ngươi nói cho ta biết, bản lĩnh vẽ tranh của đại tỷ ngươi là do ai dạy? Tần Văn Tranh sao?”
Cố Vân Khả rụt cổ lại, không xong, vấn đề này cô bé không biết.
Hơn nữa là về đại tỷ, Kha biểu cô nói, chuyện của đại tỷ không thể tùy tiện nói cho người khác biết, nhất là nam nhân, thanh danh đại tỷ sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Suy nghĩ một chút, tiểu cô nương chỉ có thể yếu ớt mở miệng: "Có thể, có thể đổi một vấn đề khác không?”
Tề Đình sửng sốt, cân nhắc một chút, có thể vấn đề này đối với con bé sẽ có chút khó khăn.
Bởi vậy hắn thay đổi một cái khác: "Đại tỷ ngươi, và Tần Văn Tranh rất quen thuộc sao?" Kỳ thật hắn chỉ muốn biết chuyện của Tần Văn Tranh.
Tiểu cô nương mất hứng, sao hắn luôn hỏi chuyện của đại tỷ, khẳng định không có ý tốt.
Cho nên cô bé rất quyết đoán lắc đầu: "Không biết.”
Tề Đình là người thiếu kiên nhẫn, thấy thế cũng có chút tức giận: "Không phải ngươi nói cái gì cũng biết sao?"
“Đúng vậy." Cố Vân Khả vẻ mặt ta không lừa ngươi.
Tề Đình: "Được, vậy ngươi nói đi, ngươi biết cái gì?"